Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

308/ CHO NGÀY XA



Em chẳng biết tình yêu đến từ đâu
Cũng chẳng biết từ khi nào con tim mình thổn thức
Anh chợt đến cho lòng em thương nhớ
Yêu và được yêu 


Con tim anh rộng lớn được bao nhiêu
Có đủ sức chứa hộ em những niềm tin, hy vọng?
Biết rằng nếu yêu anh
Biển đời em dậy sóng
Con thuyền tình yêu không thể cập bến bờ...

Chưa đủ tự tin để gửi gắm ước mơ
Chưa đủ lớn khôn để sống bằng lý trí
Em nhỏ bé trước đời muôn ngả rẽ
Không hiểu vì sao  em  yêu anh?


Thu Hằng

306 /MỘT SỐ HÌNH ẢNH TRONG BUỔI GIAO LƯU BÁO THIẾU NIÊN TIỀN PHONG TẠI TRƯỜNG THCS NGUYỄN HIỀN
















Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

305/ ĐIỂM BÁO THIẾU NIÊN TIỀN PHONG CHỦ NHẬT THÁNG 11, 12-2013

Nhật Hà  lớp 8/1  và Thu Tuyền lớp 9/1 trình bày 
                   
             Kính thưa quý vị đại biểu.quí đại diện của báo TNTP  Kính thưa quý thầy cô giáo.
             Thưa các anh chị cùng các bạn.
            Trong những ngày cuối đông mang niềm hân hoan  chuẩn bị đón mùa xuân mới, tuổi thơ của huyện Phú Ninh rất lấy làm vinh hạnh khi được tham gia gặp mặt trong giao lưu báo Thiếu niên tiền phong đầy ý nghĩa này. Đọc báo Thiếu niên tiền phong các số chủ nhật   cuối năm 2013 chũng mình có rất nhiều điều để có thể tâm sự chia sẻ trong buổi gặp mặt này đó các bạn à .                                            
            Là người bạn đồng hành từ lâu của nhiều thế hệ tuổi thiếu niên – báo tiền phong đã đem đến cho chúng ta một món quà tinh thần vô giá trong những  ngày cuối năm. Đến với số báo 188, 192, 196.          Điều độc đáo trước tiên của những số báo này là có nhiều hình ảnh của các nam nhi trông ngộ rất  đáng yêu. Ngay từ những trang bìa những cái tên Tập làm văn vừa nhăn vừa cười, Harry bù xù đáng yêu ,Nếu bạn… hiếm có… khó bì  thật thú vị gợi tí tò mò khám phá của mỗi chúng ta đó  các bạn à .                
          Ôi báo thiếu niên tiền phong  sao mà có nhiều chuyên mục hấp dẫn đến thế.  Nào là Thời trang, Truyện tranh vui,Hội chợ cười, Tôi yêu trường tôi,Gương mặt teen,Thể thao thật tuyệt, Sắc màu văn hóa. Vẫn còn  nữa đấy, những chuyên mục vô cùng độc đáo thú vị: Bút bi xanh gỡ rối, Tiếng Anh vui vẻ, Trắc nghiệm vui, Kể chuyện danh  nhân ,Thơ tâm tình, câu lạc bộ cọ cù…
         
          Thật thích mắt khi ngay trang đầu  xem  chuyên mục thời trang  ở số 196 , chúng ta  được chiêm ngưỡng mái tóc  xoăn bồng bềnh  vuốt chải trông rất nam  tính – một nét đẹp có một không hai  của Hary styes- anh chàng của ban nhạc One rection khiến cho các fan chết đứ đừ.
          Còn đây nữa ở số báo 192: hai chàng mẫu nam Ngọc Bình, Đức Ngọc chỉ một chiếc quần ngố mà trông ra dáng phết đấy các bạn nhỉ.
         Còn số 188 thời  trang mũ xinh do người  mẫu Bùi Hương Ngân biểu diễn khiến bọn mình  ngắm mãi càng thấy thích càng muốn mua mũ mới  đó nhe.             
            Thật là diệu kì, khi Tập báo cho chúng ta  được gặp gỡ với các “Gương mặt teen”. Các bạn biết không ? Nguyễn Thị Thùy Trang,  học sinh lớp 3A Trường tiểu học thị trấn Hương khê với nghệ thuật  múa lắc vòng nổi tiếng đặc biệt hấp dẫn mọi khán giả. Còn trong cuộc thi Robojtics quốc gia 2013,Giaỉ  vô địch đã thuộc về trường tiểu học Vietkids Hà Nội và trường tiểu học Trần Cao Vân Đà Nẵng đó .Các đội này sẽ đại diện Việt Nam mình tham dự thi quốc tế 2013 tại thủ đô Mani la .Hi vọng hai  đội sẽ là niềm tự hào của tuổi thơ  VIỆT nam các bạn nhỉ .
          
Thu Tuyền và Nhật Hà điểm báo 
           Và dễ đọc, dễ nhớ nhất vẫn là những trang thơ phải không các bạn? Xoay quanh đề tài tuổi hồn nhiên có biết bao cảm xúc gửi gắm qua những vần thơ mộc mạc. Bài Hạnh phúc chẳng rời xa nhắn nhủ chúc ta hay biết đỡ đần công việc cho bố mẹ đấy các bạn và như  thế là: “Niềm vui sẽ ngập tràn/ trong ngôi nhà của bạn”. Cũng với giọng thơ hồn nhiên bài thơ 5 chữ của  La Minh Thắng  tâm tình chuyện  Giúp nhau rất chí tình, chí lí .Chuyện gì nên giúp và chuyện gì không nên nhỉ? .Mời các bạn thưởng thức và  sẽ hiểu ra cái điều sâu sắc ấy.         
          Nào hãy cùng đến với Hộp quà trái tim với những lời tâm tình giản dị chân thành trong những mẩu chuyện nhỏ xinh -hễ đọc là ngẩm nghĩ mãi . Trang viết tuổi Hồng  làm đẹp thêm cho chính những bài tập làm văn của chúng ta đó Bạn hãy đọc bài Ông nội tôi của Phạm Tuấn Thanh  lớp 8-A Trường  thcs Minh Đức Hà Nội  để  thấy rằng  Báo TNTP là vườn ươm những   mầm non  văn học đấy thôi.
          Thu Tuyền   Thích đọc nhất vẫn là những câu chuyện tranh hấp dẫn đó các bạn à . Tập làm văn vừa nhăn vừa cười  kể về việc làm văn với  đề tài đề tài con mèo, cái cây . Và kết quả là những bài văn với sự quan sát miêu tả hồn nhiên, ngộ nghĩnh.Và có bài vụng về đến cười tức bụng  rồi  dẫn đến bài làm khác nhau mà kết quả kém giống nhau chỉ vì  dở  ơi là dở…
       Các bạn ơi Đến với những trang báo, các phóng viên nhí đưa chúng ta đi du ngoạn khắp mọi miền đất nước tìm hiểu Sắc màu văn hóa thăm Tết con Dúi ở  huyện Kon rây cầu mong mùa màng bội thu. Còn Đây nữa ở vùng đất Tây Nguyên con trai  Pacô  tự hào khi đã dùng chất lấy từ lá cây để xăm mình làm đẹp người  và trị độc, trị  tà ma . Còn con gái Pa cô thì biết lấy đá máu màu đỏ từ suối, lá màu xanh để làm đẹp cho môi mắt của mình. Một  cách làm đẹp dân dã không tốn  kém không độc hại phải không các bạn?
        Cùng du lịch rồi lại cùng cười nữa đấy!Nào là trang Hội chợ cười vơi những mẩu chuyện ngắn: Gậy ông đập lưng ông, Qúa giỏi, May mắn …chưa đọc đã muốn cười. Rồi mục Phụ huynh cùng cười  khiến ta cũng cười theo bể bụng. Tất cả làm thành Bộ  sưu tập các nụ cười vui nhộn,đáng yêu để bạn đọc nhỏ tuổi chúng mình được cười hồn nhiên ,yêu đời nhất nhất .
            
        Vui không chỉ để vui mà còn để phát huy trí thông minh sáng tạo của chúng mình nữa cơ? chuyên mục hấp dẫn như Gội đầu chủ nhật với những câu đố thú vị phát huy trí tuệ  không kém phần lí thú. Tham gia trả lời  để giàu kiến thức hơn ,thông minh hơn, sáng tạo hơn cac bạn nhé!.
      Báo chủ nhật  không chỉ mang đến niềm vui chung mà còn biết chia sẻ nỗi niềm riêng boăn khoăn của các bạn đấy. Chuyên mục Bút bi xanh gỡ rối ẩn chứa bao lời tâm đắc làm cho chúng ta được giải toả những vướng mắc tưởng chừng như tắc tị .
       Vẫn chưa hết đâu, sự phong phú đa dạng của nhiều thể loại chuyện mục làm cho tập báo càng xem, càng thích. Trang Múa cọ cùng tớ yêu giới thiệu với chúng ta những bức tranh đẹp, mang nhiều tình cảm yêu thương của các hoạ sĩ nhí tài hoa .Câu lạc bộ cọ cù với bài Tinh nghịch và vô tâm,chuyện chỉ có trong giơi thư 3 của  hoạ sĩ Minh Anh với những  tấm tranh vui mang ý nghĩa sâu sắc. Và còn nhiều nhiều  nữa, các tờ báo thứ tư   hàng tuần và các số báo  đặc biệt vào các ngày lễ đặc biết là báo xuân có  nhiều chuyên mục  hấp dẫn hơn  đó các bạn  à .
         Tuổi thơ chúng mình đã đang và sẽ mãi mãi có một là người bạn thông minh, vui tính ,cởi mở , giàu lòng nhân hậu….Đó là một người bạn tuyệt vời phải không các bạn?  Nhưng bây giờ thì không thể nào giơi thiệu hết cái hay, cái thú vị của những  trang báo đâu. Các bạn đọc sẽ  biết, sẽ yêu.
            Thế đấy Báo Thiếu niên là bạn và chúng mình là bạn của báo thiếu niên .Nơi đây trở thành sân chơi bổ ích lí thú cho tất cả chúng ta. Đó là những tâm tư tình cảm nguyện vọng, nét đáng yêu của tuổi hồn nhiên được gưỉ vào trang báo .Vì thế có thể nói rằng tất cả chúng ta đều có cơ hội thể hiện chính mình để rồi tìm thầy sự đồng cảm chung vụi chia sẻ của nhiều bạn đọc.
           Trong nhiều tập báo thiếu niên đã có nhưng cây bút  của Phú Ninh huyện nhà chúng ta đấy thầy giáo Hồ Văn Hiệp tổng phụ trách Trường THCS Nguyễn Văn Trỗi học sinh.Bạn Mai Linh lớp 9/2 trường THCS Nguyễn Văn Trỗi, bạn Thúy An trường mình từng góp mặt cho nhiều trang viết của báo TNTP đấy   
           Các bạn ơi, trường THCS Nguyễn Hiền chúng ta cũng có những cây vănt văn rất tài năng phải  không ?  Những bài  tập làm văn  điểm chín 9,10 không phải là ít đâu nhe. Đó những tác phẩm nhỏ đầu tay  khơi gợi những tài năng đó. Chắc có lẽ các bạn  từng nghe đên cái tên Lê Mai  Nhật Uyên, Nguyễn Thị Thúy An  Trong dịp hè vừa  qua hai bạn  ấy đã tham gia trại sáng tác hè  do tỉnh đoàn Qủang Nam tổ chức đã  mang về giải nhất toàn đoàn với hai giải cao  với  hai tác phẩm văn xuôi xuất sắc.  Lê Mai Nhật Uyên với lối văn giàu tính phát hiện đã gửi tình yêu văn  học vào tùy bút  Ứơc mơ từ những ngày mưa mang về giải nhất.  Còn Thúy An với hồn văn tinh khôi, trong trẻo  cũng giật giải nhì với truyện ngắn Lời hứa  viết về tình bạn. Hi vọng rắng Những trang viết Nhật Uyên Thúy An cùng nhiều bạn khá sẽ đơm  hoa trên mặt báo TNTP  trong thời gian đến các bạn nhỉ  .
             Và thời gian không còn nữa Để thay cho lời kết của bài điểm báo này chúng mình cùng   xin được gửi lời chúc đến báo TNTP : Xuân về tết kính chúc  báo TNTP ngày càng đẹp lí thú bổ ích mãi mãi là người  bạn tinh  thần tuyệt vời  của tuổi  hồn nhiên
             Tiết mục điểm báo xin được kết lại, chúc các anh chị cùng các  bạn  có một mùa xuân thật thú vị với ngừoi bạn tinh thần báo thiếu niên Tiền phong
        Và chúng em xin kính chúc quý vị đại biểu, quý thầy cô giáo dồi dào sức khoẻ,chúc buổi  giao lưu báo TNTP thành công tốt đẹp.

       Nguyễn Thị Bích Trâm
                            



Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

304/ Đừng đánh mất niềm tin!!!


Viết tặng chính tôi

Rớt đội tuyển!
Cuộc sống quả thật không dễ dàng gì khi ba từ ấy xảy ra trong đời. Và thật tồi tệ khi nó lại chọn chính tôi mà rơi...
Chiều hôm ấy khi tôi đang ngồi cặm cụi làm bài thì cô giáo báo có điểm thi tôi , ngước mắt nhìn đầy niềm hy vọng , lẵng lặng chờ tên tôi.Phan Thị Thu Tuyền, tôi giật mình vì điểm bài cuối tôi thấp hơn mong đợi và càng giật mình hơn khi tôi xếp thứ … trong khi chỉ tiêu là 12. Tôi bàng hoàng, mọi thứ cảm giác trộn lẫn vào nhau, đánh đố nhau, cộng hưởng nhau làm tôi đau nhói. Tưởng như một ai vô tình bóp nát trái tim tôi mà thực ra chỉ có chính tôi đang bóp nó.
    Tôi đau!
 Một học kỳ nỗ lực không mệt mỏi, những giờ học liên tục trong những tháng không ngừng nghỉ dường như lấy đi tất cả sức lực của một đứa 14 như tôi. Tôi đã cố gắng hết sức vì tôi quyết tâm hết mình nhưng tại sao mọi thứ lại không được đền đáp xứng đáng? Tại sao mọi thứ xảy ra không theo 1 trình tự logic nào cả? Tôi rớt. Ừ, tôi rớt rồi. Tôi phải đối diện với mọi người, với mọi thứ như thế nào đây?...

Thứ cảm giác đang chảy trong tôi lúc này chỉ còn lại duy nhất 1 vị… Đắng! Đắng ngắt như tách cafe không đường và không đá.

Bất giác điện thoại rung... Là Bj - đứa bạn thân nhất của tôi suốt quãng đời học sinh. Tôi giơ tay định chùi vội dòng nước mắt đang lăn trên má, nhưng tôi vẫn chưa khóc thì lấy gì chùi. Nhấc máy với giọng bình thường nhất có thể:

- Bj à! Tớ đây, sao gọi vào đêm hôm khuya vậy - lòng tôi âm ỉ chỉ chực chảy máu...
- Tuyền ơi, tớ đậu rồi. Mừng quá đi mất! Cậu là người đầu tiên tớ báo tin này đấy - Bj tíu tít, giọng xen lẫn 1 niềm vui lớn.
- Ừ, chúc mừng cậu nghen - tôi vẫn đang cố bình tĩnh.
- Mà hình như lớp anh chưa công bố điểm  phải không? Lâu nhỉ! À mai rủ thêm Su rồi bộ ba tụi mình đi ăn bánh kẹp đi, tớ bao - sự mừng rỡ lan truyền, căng mọng trong từng câu chữ của Bj.
- Ừ! Thôi tớ đang buồn ngủ, mai gặp.
Tôi cúp máy, gập người xuống, nước mắt bắt đầu lăn dài. Tôi khóc! Cắn môi lại nấc từ cái vì tôi không muốn ba mẹ tôi biết. Mọi chuyện đang trượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi. Những giấc mơ tắt nghẽn trong cổ họng. Chưa bao giờ có 1 ai đó nói tôi rớt và chính tôi cũng tự nói với mình như vậy. Vậy mà...
Khi tôi mệt mỏi, khi trong chính tôi đang giằng xé thì Su gọi. Có lẽ giờ Su đã biết tôi rớt mà không, biết trước cả tôi nữa kia. Tôi và Su cùng lớp cơ mà. Tôi lại gạt những dòng nước đang lả chả rơi trên mặt, bật nắp điện thoại. Không để tôi kịp lên tiếng Su hỏi tôi, giọng không hề có chút an ủi nào:
- Ổn chưa?!
- Ổn. Tớ thì khi nào không ổn - tôi nhả từng từ được bọc dưới lớp vỏ thản nhiên khó phát hiện.
- Tớ đậu rồi - giọng Su vẫn bình thường không chút cảm giác buồn hay vui.
- Ừ, tớ biết. Cậu và Bj. Cả 2... Chúc mừng cậu - tôi ngập ngừng.
- Cậu khóc đi, Tuyền... – Su xuống giọng - cậu chả mạnh mẽ như cậu nghĩ đâu - 1 giọng ấm, man mác buồn. Tôi cảm nhận được điều đó nhưng vẫn ngang bướng như cái cách tôi thường thể hiện:
- Đừng nghĩ thế... Tớ không yếu đuối... Tôi ngưng bặt rồi lặng lẽ khóc... Từng giọt nước rơi xuống nhẹ nhàng nhưng bản thân nó lại rất nặng nề.
Su im lặng cho đến khi tôi lên tiếng:
- Thôi cậu ngủ đi. Ngày mai... Ừm... Tớ không đến, cậu nói với Bj giúp tớ.
Tôi đột ngột cúp máy. Và tắt nguồn... Tôi hiểu mình cần 1 giấc ngủ dài để đủ dũng khí nói với bố mẹ. Rằng tôi đã rớt... Chả sao, tôi chấp nhận điều đó vì có gượng ép thế nào, có hoang đường thế nào thì ngày mai hay ngày mốt hay những ngày sau tôi cũng phải hiểu ra rằng mình đã rớt. Nước mắt, đôi khi chỉ làm người ta yếu lòng hơn mà thôi. Tôi biết sức của tôi có vậy, dù rất cố gắng để thay đổi mọi thứ nhưng tôi vẫn không thể. Tôi luôn nghĩ là do tôi chưa thực sự máu lửa, do tôi không tin vào bản thân mình, do tôi chưa thực sự cố gắng hết sức nhưng không ………..
Tôi cố gắng ngủ, cố gắng đem những kí ức ngày xưa để xua đi cái cảm giác bại trận.
***
Ngày xưa ngô nghê và hồn nhiên. Ngày xưa, tôi tự tin khi nói về môn học mình yêu thích. Ngày xưa, tôi, Su, Bj hay cùng đạp xe đến trường dọc theo con đường đầy lá rơi vào mùa thu. Con đường với những quán bánh kẹp mà tụi con gái rất thích, 1 con đường dài lắm ngã ba thường mỉm cười trước những trò điên khùng đuổi bắt nhau, cùng nhau đội mưa hát ngêu ngao của lũ học sinh tinh nghịch. Con đường ấy giờ xa xôi lắm rồi, xa xôi như cái cách người ta cố gọi quá khứ về…

***
Và còn bao nhiêu cái nhiều khi như vậy nhỉ?! Tớ không nhớ nữa, có lẽ bây giờ tớ đang bận khóc Su à.
Nước mắt lại đến… Có lẽ, tôi ghen tị với Su… Mà cũng có lẽ, tôi đang tự thương hại chính mình…
Cứ thế, tôi ngủ thiếp đi… Vài lần trong đêm giật mình tỉnh giấc, lại khóc. Rồi lại ngủ…
Hôm sau, khi tôi tỉnh giấc là khi mẹ ân cần an ủi tôi. Mẹ biết rồi con gái àh!!!… Tôi xấu hổ, trùm kín chăn hồng. Mẹ lặng lẽ ngồi đó như chừa sẵn cho tôi 1 cõi lòng để tôi chui tọt vào trong. Mẹ tôi bao giờ cũng hiền lành đến vậy. Nhưng tôi bướng bỉnh chối từ cõi lòng ấy… Khi đủ dũng cảm, tôi ngồi thẳng dậy cười với mẹ 1 nụ cười méo mó và xấu xí nhất, nhưng lòng tôi nó man mác buồn. Tình thương là vô tận nhưng không bao giờ thừa thãi cả.
Tôi ngồi vào bàn ăn, với tay lấy muỗng định múc vào chén cháo lỏng nóng hổi mẹ nấu nhưng ba tôi bất chợt nhìn tôi, lộ 1 vẻ thất vọng rõ rệt:
- Đó là tất cả quyết tâm của con sao?! – đôi mắt nhìn xuyên qua trái tim chắp vá đang hổn hểnh trên ngực tôi. Để rồi những mảnh vá vơi vãi khắp nơi, trái tim tôi không còn là 1 khối nữa. Nó vỡ ra trong câu nói có phần hờ hững, có phần trách móc kia. Tôi thả thìa, chạy ào vào phòng và khóc… Nước mắt giàn dụa. Tôi hẳn trông thê thảm lắm! Ba cố ý hay vô tình cứa sâu vào nỗi đau của tôi? Mà dù có thuộc tuýp nào đi chăng nữa, tôi cũng không trách ba, có chăng tôi chỉ trách chính mình mà thôi. Mặc cho mẹ tôi kêu liên hồi, tôi vẫn cho tôi một mình. Tôi muốn được bình yên vào lúc này. Cố lên, Tôi à! Tôi tự nhủ với chính mình.
Mãi đến chiều, khi mọi thứ ổn thỏa hơn trong mình, tôi mở cửa sổ. Ngước mắt lên nhìn màn mưa đang giăng, hát ngêu ngao holding back the tears theo cái cách của Su. Thanh thản hơn nhiều, rất nhiều.
“Khi ta mệt mỏi đừng bắt bản thân ta phải gồng lên chịu đựng, ta cứ cho ta được bình yên và rồi mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi” - Câu cửa miệng của chị tôi – tôi nhớ về nó và mĩm cười nhẹ. Từ khi nào sự thất bại biết được giá trị của nó? Phải chăng đó là khi ta cứ đi trên con đường mà ta lựa chọn? Tôi sẽ vẫn cố gắng để thực hiện ước mơ giang vẫn còn giang giở ấy. 1 Học kỳ nữa cho ước mơ bước vào trường chuyên. 1 HK thì có là bao. Nhưng quả thật, tôi vẫn còn chưa thôi xót xa. Thất bại này nó cay đắng quá! Nó như 1 hạt mầm giết chết sự tự tin tôi cố gắng ươm trong cả 1 ngày… Tôi ngắm nhìn mọi thứ và cũng khóc. Ừ, nước mắt đâu có cớ để ngừng lại… Thực sự, tôi buồn nhiều lắm. Nỗi buồn ấy xa xăm lắm…


***
Mẹ gõ cửa gọi tôi xuống ăn tối. Tiếng mẹ dịu và ấm tựa 1 cõi lòng rộng và sâu. Tôi mở cửa, không kìm lòng lại, ôm mẹ khóc nức nở. Khoảnh khắc ấy, mẹ im lặng. Rồi khi tôi phì cười, đủ dũng khí để đối diện với ba, mẹ xoa đầu trách tôi khờ. Tiếng mẹ nói dịu dàng làm tôi thanh thản hơn. Tôi xuống bếp. Và…ba tôi ở đó. Ba không nói nhưng ánh mắt ba không hề dễ chịu tẹo nào. Ánh mắt ấy làm tôi sợ, làm tôi cảm thấy có lỗi, ánh mắt chất chứa những nỗi buồn thầm kín…Bây giờ tôi mới hiểu, ba làm vậy vì ba muốn tôi mạnh mẽ hơn mà đối diện với cuộc sống, quan trọng hơn là đối diện với thất bại. Tình cảm đôi khi không được thể hiện ra ngoài nhưng nó âm ỉ và sẽ cháy bùng lên khi nào cần đến. Cảm ơn ba tôi nhé!
Gia đình vẫn là 1 điểm tựa cần thiết trong cuộc sống. “Có gì đâu em. Vì đó là cuộc sống. Dũng cảm lên”- cái sms của chị tôi, tôi vẫn lưu trong máy và tôi vẫn nhớ hoài… Tin nhắn đầu tiên đến khi tôi bật nguồn điện thoại. Sau đó, tin nhắn của Su và Bj lũ lượt kéo đến. Tôi hiểu, tôi không hề cô đơn trên bước đường gập ghềnh này. Nhưng, tôi không đủ tự tin để reply… Lại tắt …
Ngày hôm sau, Su và Bj đến nhà. Tôi không gặp vì lý do tôi cần yên tĩnh… Cả 2 về trong ánh mắt buồn… Tôi nhìn qua khung cửa sổ. Cuộc sống là vậy, không có gì trọn vẹn cả. Nếu 2 miếng hoàn hảo thì miếng cuối cùng sẽ vỡ và không hoàn hảo.
                

Những ngày sau đó, tôi cố gắng thu dọn mọi thứ. Tôi loay hoay trong căn phòng nhỏ , để cuối cùng quyết định  refresh lại mọi thứ. Tôi thân mến! Vì đó là cuộc sống,  hãy dũng cảm lên tôi ơi – đây chỉ là thất bại đầu đời thôi,  hãy mạnh mẽ đối diện và vượt qua nó! Bởi sau này cuộc sống còn nhiều thử thách và vấp váp lớn hơn thế rất nhiều nhưng người ta vẫn phải vượt qua nó để trưởng thành và…  để biết, mình còn có thể vượt qua rất rất nhiều khó khăn trên đường đời. Một mai nhất định sẽ có lúc nhìn lại .Tôi muốn nói lời thầm cảm ơn cuộc sống, cảm ơn những thất bại!Chỉ cần tôi giữ một niềm tin và biết rằng,Tôi không hề cô đơn trong những thất bại của mình, vẫn còn rất nhiều người thân yêu ở bên  tôi!
  Ông trời đóng của chúng ta cánh cửa này thì sẽ mở cánh của khác cho ta.
                                                                                                                       15/12/2013

Phan Thị Thu Tuyền -THCS Nguyễn Hiền Phú Ninh 



Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

303/ Giáo dục Việt Nam thuyết phục thế giới

GD&TĐ) - Chia sẻ niềm tự hào, vui sướng và cả bất ngờ về kết quả khảo sát PISA, đại diện Bộ GD&ĐT cũng đã hoàn toàn thuyết phục báo giới trước băn khoăn: Liệu đây có phải kết quả hoàn toàn chính xác, khách quan?

Chủ trì buổi họp báo chiều 4/12, chính thức thông báo kết quả Chương trình đánh giá học sinh quốc tế PISA, Thứ trưởng Bộ GD&ĐT Nguyễn Vinh Hiển cho biết, kết quả PISA lần này đã thực sự tiếp thêm niềm tin cho ngành Giáo dục.

Bước tích cực để giáo dục Việt Nam hội nhập quốc tế
Thứ trưởng Nguyễn Vinh Hiển:
Thứ trưởng Nguyễn Vinh Hiển: Kết quả PISA 2012 tiếp thêm niềm tin cho ngành Giáo dục.
Trả lời câu hỏi: Kết quả khảo sát PISA lần này có ý nghĩa như thế nào đối với việc đổi mới căn bản toàn diện giáo dục và đào tạo, Thứ trưởng Nguyễn Vinh Hiển cho biết:
- Một trong những giải pháp đột phá nhằm đổi mới căn bản, toàn diện giáo dục đào tạo là đổi mới phương pháp đánh giá chất lượng giáo dục, trong đó có đánh giá các kỳ thi, kiểm tra. Đổi mới lần này sẽ chuyển đánh giá thiên về việc học sinh học được gì sang đánh giá năng lực học sinh vận dụng kiến thức kỹ năng. Chúng ta sẽ chuyển từ chương trình tiếp cận nội dung sang chương trình yêu cầu phát triển phẩm chất, năng lực người học.
Từ PISA, chúng ta học tập được kinh nghiệm quốc tế về đánh giá chất lượng giáo dục, nhất là đổi mới về kỹ thuật và phương pháp đánh giá, đưa ra cách tiếp cận mới về dạy – học, thi và đánh giá. Đơn cử như việc thiết kế đề thi như thế nào để đánh giá được năng lực họcsinh, chúng ta cũng học được nhiều từ PISA.

Việt Nam đang trong quá trình hội nhập quốc tế. Chính PISA  góp phần trả lời giúp chúng ta rằng, học sinh Việt Nam đang mạnh hay yếu ở điểm nào và liệu cần bổ sung mạnh mẽ nhất những gì để có thể hội nhập với khu vực và thế giới.

Bên cạnh đó, lâu nay việc thi và kiểm tra tra đánh giá của ta chỉ đánh giá được từng người học, không đánh giá được khái quát một đơn vị, địa phương và cả nước; cũng chưa phân tích được yếu tố nào ảnh hưởng đến chất lượng giáo dục. Chính PISA giải quyết được những việc đó.
Vì vậy, sau khi tham gia PISA, chúng tôi sẽ phân tích kỹ báo cáo kết quả này để xác định đúng các yếu tố ảnh hưởng lớn đến kết quả học tập của học sinh, từ đó có chính sách thúc đẩy các yếu tố tích cực, khắc phục yếu tố tiêu cực nhằm không ngừng nâng cao chất lượng giáo dục phổ thông, trước mắt là chất lượng giáo dục tiểu học và THCS.

- Liệu có nảy sinh tâm lý chủ quan sau kết quả PISA rất đẹp này không, thưa Thứ trưởng?

- PISA không đánh giá được toàn bộ năng lực của người học mà chỉ đánh giá 3 kỹ năng, đó là: đọc hiểu, toán học và khoa học. Không qua kiểm tra, đánh giá thì chúng ta cũng biết học sinh của mình còn đang yếu so với thế giới về năng lực giao tiếp, hợp tác hoặc các kỹ năng cần thiết để chuẩn bị cho nghề nghiệp trong tương lai. Chính vì vậy, sắp tới, thực hiện đổi mới căn bản, toàn diện giáo dục đào tạo đối với học sinh phổ thông đặc biệt quan tâm đến việc này; làm thế nào tăng cường giáo dục cho học sinh các năng lực cần thiết. Chúng ta phải chuyển từ nền giáo dục mà học sinh chủ yếu ngồi trong lớp sang các lớp học linh hoạt, nhà trường gắn với cộng đồng xã hội; không chỉ học lý thuyết mà tăng cường thực hành, tăng hoạt động xã hội, giúp học sinh, sinh viên phát triển toàn diện.
Trải qua quy trình khắt khe, nghiêm ngặt, Việt Nam đã thuyết phục thế giới
"Quan niệm các nước kinh tế kém phát triển thường kết quả không cao nên khi chạy dữ liệu OECD đã rất bất ngờ trước kết quả Việt Nam đạt được. Do đó, trong hơn 2 tháng trời, họ đã chất vấn Việt Nam và bị thuyết phục" - Bà Lê Thị Mỹ Hà - Giám đốc Trung tâm đánh giá giáo dục (Cục Khảo thí và Kiểm định chất lượng GD) 
Trước những ý kiến còn băn khoăn về tính nghiêm túc và khách quan của kết quả PISA, giám đốc Trung tâm đánh giá giáo dục (Cục Khảo thí và Kiểm định chất lượng GD) Lê Thị Mỹ Hà cho biết:
PISA – Chương trình đánh giá học sinh quốc tế" do Hiệp hội các nước phát triển (OECD) khởi xướng và chỉ đạo, nhằm tìm kiếm các chỉ số đánh giá tính hiệu quả – chất lượng của hệ thống giáo dục của mỗi nước tham gia, qua đó rút ra các bài học về chính sách đối với giáo dục phổ thông.
Hiện PISA được coi là chương trình có uy tín nhất về đánh giá kết quả học sinh trên thế giới. Những nước nào muốn biết chất lượng giáo dục của mình so với thế giới như thế nào đều đăng ký tham gia vào chương trình PISA.
Khi tham gia PISA, Việt Nam phải tuân thủ toàn bộ mọi quy trình kỹ thuật và hướng dẫn của OECD. Ví dụ như việc chọn mẫu. Tất cả các nước phải xây dựng một hệ thống dữ liệu mẫu nộp cho OECD.
Đây là mẫu dân số của học sinh tuổi 15. Tức tất cả học sinh nào độ tuổi này đã đến trường, ở bất kỳ loại hình cơ sở giáo dục nào có tên trong danh sách hệ thống giáo dục quốc dân đều phải xây dựng dữ liệu mẫu và có thể lọt vào danh sách được lựa chọn dữ liệu mẫu để khảo sát PISA. Toàn bộ học sinh tham gia chương tình khảo sát đều được tính toán trọng số và được lựa chọn bởi OECD.

- Đề thi và quy trình kiểm tra PISA tại Việt Nam liệu có đảm bảo tính khách quan?

- Trên mỗi trang bìa của đề thi PISA đều niêm yết tên tuổi, ngày tháng năm sinh của học sinh và mã đề thi. Nếu có học sinh không tham gia, bộ đề đó sẽ được giữ nguyên vẹn để lưu giữ tại văn phòng PISA. Năm 2012, Việt Nam có 13 bộ đề thi. Như vậy, với lượng học sinh khoảng 35 em trên lớp tham gia thi, mỗi lớp chỉ có 2 -3 học sinh có đề thi giống nhau.
Bên cạnh đó, các học sinh cũng phải ngồi theo đúng vị trí sắp xếp do OECD quy định. Nếu phát hiện ra 2 học sinh cùng trường có câu trả lời giống nhau họ sẽ không tin cậy, không chấp nhận kết quả của chúng ta. Do đó, kết quả khảo sát PISA là hoàn toàn khách quan, đáng tin cậy.

- Vậy còn công tác chấm thi thì sao, thưa bà?

- Có thể khẳng định rằng, quy trình chấm bài thi vô cùng nghiêm ngặt. Chưa bao giờ giáo viên Việt Nam phải trải qua một đợt chấm phức tạp như vậy. Họ quy định rất rõ về chấm bội và chấm đơn. Mỗi một câu hỏi có đến 5 người chấm và 5 người này sẽ nhập phiếu chấm song song với nhau và nhập bằng phần mềm riêng của OECD. Do đó, các nước không thể sửa hay thay đổi dữ liệu.

Chúng tôi cũng phải tuân thủ nguyên tắc giữ bí mật. Bởi, kỳ thi PISA sau có thể sử dụng câu hỏi của kỳ khảo sát trước nên tất cả những người tiếp xúc với đề thi PISA đều phải ký vào một cam kết bảo mật, không được sử dụng câu hỏi này với bất kỳ mục đích nào khác. Nếu phát hiện bất cứ quốc gia nào để lộ câu hỏi, quốc gia đó sẽ bị hủy kết quả.

Quan niệm các nước kinh tế kém phát triển thường kết quả không cao nên khi chạy dữ liệu OECD đã rất bất ngờ trước kết quả Việt Nam đạt được. Do đó, trong hơn 2 tháng trời, họ đã chất vấn Việt Nam và bị thuyết phục. Điều đó càng cho thấy, kết quả đạt được hôm nay là thực sự trung thực, chính xác.
Hiếu Nguyễn (ghi)

302 /TIN NHẮN LÚC O GIỜ


           Giấc mơ có con đường đầy bằng lăng nhuộm tím màu vàng bệnh hoạn của ánh đèn nê-ông, nhuộm tím màu xanh già cỗi của lá. Em, lúc nào cũng đến sớm hơn, đứng tựa vào bằng lăng, nấp vào bóng đêm chờ tôi như chờ chiếc máy sưởi thiên tạo. Chỉ cần em ngã đầu vào vai tôi, hay tôi dang hai tay ra ôm em vào lòng là cả trời đất ấm lại, quyến rũ mê hồn. Màu áo, màu mắt em đen lánh, làm nổi bật làn da thơm mịn trắng, thật sự trắng. Đen trắng tuyệt vời như chưa có bàn tay họa sĩ tài ba nào pha nổi thứ màu sắc linh diệu ấy.
 “Tuýt… tuýt…”. Tôi giật mình, giấc mơ vỡ tiếc hùi hụi như cái bong bóng hình con cá vàng đâm vào đầu gai nhọn. Một chữ B nổi trên nền trắng sáng của chiếc di động Nokia.
 Tin nhắn chỉ một chữ B viết hoa quen thuộc. Tôi vẫn thường nhận được những tin nhắn từ em với chỉ một vài ký tự như B., Nh., thậm chí chỉ là một dấu ! hay ?. Người trong cuộc với nhau, không cần suy nghĩ vẫn dễ hiểu được tín hiệu rộng lớn, thẳm sâu từ những tin nhắn như thế. Có cái gì giống hệt mùa đông vừa kéo qua cuộc đời em, ướt lạnh và xám đen. Ở một nơi xa xôi, tôi vẫn cảm nhận được đôi bàn tay run run đang cần ủ ấm.


Và mỗi lần như thế, tôi thấy một bóng đàn ông to lớn lầm lì, vồ vập xé toạc áo quần em ra, hì hục cấu cào, nghiến ngấu, vùi dập. Mồ hôi trên thân hình bụng to hơn mông của hắn nhễ nhại túa ra cái mùi chua chua nồng nồng, lẫn với mùi men.  Rồi hắn lặng lẽ, lạnh lùng bước ra khỏi phòng như sự lạnh lùng lặng lẽ trước khi bước vào. “Ầm”, cánh cửa đóng nghe khô khốc đến tàn nhẫn. Em không buồn, không vui mà rỗng như một pho tượng.
Tôi nhìn đồng hồ, đúng 0 giờ 00.
Không tài nào ngủ lại. Những tin nhắn hoang hoải nỗi buồn nhân sinh của em hầu hết đều đến với tôi vào lúc nửa đêm, khi tôi đang mơ về những ngày tháng quấn quýt bên em hay nghĩ về những cuộc truy hoan lạnh lùng cảm xúc, ả giang hồ nằm cười trong khi gã đàn ông không cần một động tác âu yếm. Sau đó, tôi còn lại một nửa đêm trắng trống huơ hạnh phúc và chật chội niềm trắc ẩn. Dường như đó lại là những sợi dây vô hình huyền nhiệm đã níu cột đời tôi vào đời em ngày càng chặt, chặt đến độ dù cố vùng vẫy vẫn không sao thoát ra khỏi nhau. Cuộc sống đã trở thành thói quen nghiện ngập sự gần gũi, sẻ chia. Những hẹn hò không thể không có, những bàn tay vuốt tóc- chỉ cần vuốt tóc- quan thiết như khí trời và hơi thở.
 Lại nhớ câu chuyện bên bờ sông Ly Ly trong đêm nhiều sao, gió thoảng nhẹ hương bồ kết trộn lẫn với mùi hoa dủ dẻ, nước riu ríu dưới chân như nỗi niềm mãi quanh quẩn. “Không phải Nhật không yêu em. Và em cũng vậy. Hai mươi tuổi, khi còn là sinh viên, một năm rưỡi trước khi cưới nhau, em nhẹ nhàng và hạnh phúc hiến dâng tất cả những gì trong trắng, thiêng liêng nhất của người con gái cho Nhật. Không một chút đắn đo suy nghĩ, không một mảy may buồn ân hận. Đơn giản chỉ vì em yêu anh ấy, yêu thật sự. Em nghĩ, chỉ có tình yêu thật sự mới giúp được con người sống bao dung và cao thượng hơn. Sẽ chẳng có sự toan tính, lừa dối nào ở đó. Đúng không anh? Em không có lỗi với mẹ.
Lần đầu tiên, em còn nhớ đôi mắt Nhật đầy lửa. Lửa đốt cháy từng đường chỉ khâu cúc áo. Cháy cho đến khi những cúc áo trên người em bung ra tất cả. Anh run run ngắm nhìn thân thể khát khao đang căng mọng sức sống của em như người sùng đạo đứng trước tượng chúa. Rồi anh quỳ xuống hôn khắp người em, từ sợi tóc đến những ngón chân thon mềm, từ vùng sáng da thịt đến những đường cong ẩn chìm. Anh nắn nhẹ những đốt xương lóng tay, sửa lại cho em từng sợi tóc vụng về ướt dính vào má, vào cổ. Anh lau cho em những đốm mồ hôi hạnh phúc. Em cảm giác như anh ấy là con của trời, lãnh sứ mệnh của trời để chăm sóc em. Bóng anh trùm lên đời em từ đó, vừa uy nghi vừa ấm áp lạ lùng”.
Tôi nghe đêm đang thở cuộc sống của riêng của bóng tối, tiềm ẩn bao điều bí mật và thú vị. Không hiểu khuất trong cỏ lá có bao nhiêu loài côn trùng đang thao thiết gọi nhau, rên rỉ oằn mình tìm đến với nhau, hay giấu chặt buồn đau vào nỗi xa cách? Em dúi đầu vào nửa bờ vai tôi mà kể. Giọng trong veo như con chim chìa vôi hót buổi sớm mai. Lúc đầu còn chút e ngại, sau tự nhiên nương tựa hẳn vào tôi. Bờ vai tôi nặng dần đến khi êm ái vì nỗi ấm áp được làm chỗ che, nơi tựa cho em. Tôi ước, tất cả các máy đồng hồ trên thế gian đều dừng ngay lúc đó, ít ra là cho tới khi em ngủ được một đêm thật say với giấc mơ êm ái như tơ trời. Không, nước vẫn chảy riu ríu dưới chân, đêm vẫn dịch chuyển theo tiếng dế thanh thé. Và em, lạ quá, em kể đó rồi khóc đó, tiếng khóc cố dằn nén lại, rịn ứa máu, như sợ ai đó nghe được. Rồi tiếng khóc vỡ ra loảng xoảng trăm nghìn mảnh vụn lóng lánh, sắc lạnh.
“Anh, có phải đàn ông thường chóng nhớ chóng quên, chóng thương  chóng chán không anh? Hay anh ấy đã có một người phụ nữ khác? Hay cuộc sống công nghiệp hiện đại đã cộm lên quá nhiều nỗi lo và sự toan tính làm cho con người ngày càng vô cảm, tình yêu ngày càng biến chất? Con đầu của em năm nay chỉ mới lớp 10 thôi, sống với nhau chưa đầy hai mươi năm mà sao anh ấy thay đổi nhiều quá? Anh, có phải khi tình dục chỉ còn là bản năng sinh tồn thì tình yêu cũng đã mất? Ôi, em thèm quá một bàn tay run rẩy của Nhật ngày nào đã sửa cho em từng sợi tóc lạc đàn bết dính vào má, vào cổ. Em nhớ không chịu nổi ánh mắt nồng nàn lửa của Nhật tỏa ấm nhẹ nhàng trên da thịt em đang chờ cháy. Em không thể nào quên được làn môi Nhật đắm say, run rẩy đã dẫn em bay lên và tan vào mây gió. Em đã mất hết rồi, đúng không anh Hoàng?”
Không, tôi nghe như không phải là em đang khóc mà uất nghẹn đang cố dìm tiếng khóc của em. Nhớ có lần em cũng đã nấc lên như vậy, tiếng không thành tiếng, khi kể về sự mất dần cảm xúc với Nhật qua những lần ân ái gượng ép trong nồng sặc men rượu. Em nói, em hận thù những ai đã xem tình dục như một trò chơi không cần tình yêu. Em lên án mọi thứ vuốt ve không cần đến cảm xúc. Em không tin có sự lạnh lùng, thô thiển trong tình yêu đích thực.
Tôi an ủi, em nè, không có sự toàn hảo trong cuộc sống và trong mỗi con người. Chỉ là tương đối thôi, được mất đan xen lẫn nhau. Sự bao dung và tôn trọng lẫn nhau trong tình yêu mới là điều đáng nói. Em vẫn khóc: “Anh là một đàn ông tốt”.
Tôi nghe nhồn nhột sau gáy. Suốt năm tháng bù đầu vào công việc,  hết công việc là những trận nhậu quên mình. Khoảnh khắc cho gia đình nặng như sự im lặng, khoảnh khắc cho em ngắn và đen như tiếng cú đêm, khoảnh khắc cho nhân vật truyện ngắn buồn rụng rời mấy đốt lóng tay. Mình còn ghét cả chính mình huống chi là…. “Một đàn ông tốt”, hay hiện thân đích thực của con người phức tạp, luôn tự làm đau khổ mình, làm rắc rối thêm cho mình? “Em, có khi nào em nghĩ trái đất sạch những rắc rối, phức tạp, cũng như con người không còn mâu thuẫn với chính mình thì cuộc sống sẽ trở nên quá đơn điệu hay không?”. “Em không nghĩ thế, nhưng biết đâu lại thế. Riêng tình yêu thì đích thực là một bài ca, phức điệu làm nên giá trị chứ không tự hủy giá trị…”.
Chỉ vì cái tin nhắn một chữ B viết hoa mà sáng hôm sau tôi phải chạy xe máy hơn chục cây số trong sương, lên đồi xuống dốc, vòng phải rẽ trái để sang phố núi với em. Dường như chuyện đó đã trở thành một thói quen hạnh phúc. Em chờ tôi cùng với những mảng sương thở gấp, những tia nắng chưa kịp thức giấc. Chủ quán vẫn còn ngái ngủ với chiếc váy và khuôn mặt nhàu úa như đôi mắt em. Thấy tôi, bỗng dưng đôi mắt ấy rực sáng kỳ lạ. Dường như  có một người đàn ông lạnh lùng, thô thiển vừa bước ra khỏi cuộc sống của em.
-Em đã nhân lên chưa?- Tôi hỏi thay cho lời chào buổi sáng.
Em vẫn mải mê theo đuổi một hạnh phúc bất chợt nào đó.
-Nhân 10 ấy mà.
Thay vì trả lời, em cười cười đọc thuộc lòng tin nhắn của tôi: “Em buồn 1 là anh buồn 10. Cứ thế mà nhân lên”.
Và rồi chúng tôi lại ngồi với nhau, cùng với sự tĩnh lặng và tinh khiết  của sớm mai vùng rừng núi. Ngồi cho đến khi phố lịch kịch bắt đầu cuộc sống minh triết của ngày mới. Và người đàn ông lạnh lùng trong em tan dần theo sương. Đến lúc nào thì ông ta trở lại, không cần biết. Chỉ cần biết có thể trưa nay, hay 0 giờ tối nay, tôi lại nhận được tin nhắn một chữ B. hoặc một chữ Nh. của em. Cho nên, chúng tôi rất cần những khoảnh khắc như lúc này, giống như con người cần khí trời để sống, hạnh phúc cần tình yêu để thăng hoa.
                                     
            Tiêu  Đình
                                



301/ HỒN TREO CỘT BUỒM


       Truyện ngắn  
“Biển ơi, biển có biết không, lòng ta đã hứa thủy chung trọn đời. Mà sao, mà sao nàng lại không yêu, chê ta nghề biển… hồn treo cột buồm…”.
Anh vừa hát, bằng chất giọng nặng trịch của muối, vừa gõ đũa đánh nhịp vào tô nước luộc mấy con cá bạc má mới bốc từ dưới ghe lên. Da anh đỏ bầm, chả phân biệt được vì men rượu hay vì nắng gió đã nhuộm thành cái màu đặc trưng của biển mặn. Đôi mắt nheo nhíu, xa xăm nhìn ra biển khơi lóa nắng, như người trải từng nghề biển chăm chắm quan sát những mụt mây lúc mưng sáng để đoán xem hôm nay trời lành dữ thế nào. Hết hát, anh lại kể tiếp:
Con gái miền biển mà, da cô nào cũng thoảng mùi cá tươi, ngăm đen và láng mướt như tấm ván mít lâu năm. Chỉ được cái mặn mà. Hồi còn cởi trần ví nhau chạy trên cát tôi đã nhận ra cái mặn mà ấy. Và cũng yêu cái mặn mà ấy từ hồi còn ví nhau chạy trên cát, để quên những vết chân trần cho con sóng cuốn đi, để quên buổi chiều rớt nhanh xuống đám dương liễu thẫm màu. Thời đó nàng hay hỏi tôi, tại sao cá Ông lại cứu người? Vì nó thấy dân biển mình nghèo khổ tội nghiệp quá, tôi trả lời đại nhưng nàng chỉ nhíu mày mà không phản đối.


Lớn lên, nàng hay kể tôi nghe chuyện thường được kể trong làng: “Con gái có chồng đi biển mà không biết giữ mình, lỡ dan díu với người khác là xui cho chồng, không bị lật ghe cũng bị hà bá khóa cứng tay chân không cho bơi lội. Trong làng có ngôi miếu thờ cô Ba tiếng đồn linh thiêng, cũng vì ngoại tình mà chồng bị trừng phạt chết mất xác ngoài biển, sau ân hận nên đã tự vẫn….”.
 Tôi chăm chắm nhìn nàng, kịp phát hiện ra điều mới lạ: vùng da ngực của nàng không phải ngăm đen mà trắng mịn. Để khỏi xấu hổ vì bị phát hiện vừa cắn “trái cấm”, tôi tảng lờ nhìn ra biển: “Ghe ông Bốn về rồi kìa!”. Vẫn chưa hết cảm giác hồi hộp, tôi tự trấn an mình bằng cách kể cho nàng nghe câu chuyện về ông tổ của làng Tĩnh Giang. Ông ta mê nghề biển, ghiền cát trắng nên muốn lập nghiệp tại vùng đất này. Ngặt nỗi, thiếu nước ngọt, phải vét sâu trong cát vớt từng gáo nhỏ về để dành trong lu. Sau, nhờ đào được cái giếng tốt mà ông quy tụ dân tứ chiếng về lập làng. Nàng há miệng ngồi nghe, say sưa như đang xem hát tuồng.
Tôi, nàng, cũng như những đứa trẻ miền biển khác lúc bấy giờ đều không được đi học trường huyện. Mấy chữ làm vốn ở trường làng chỉ đủ để tính tiền bán cá hay quy đổi mắm muối để lấy lúa gạo. Chúng tôi lớn khôn phần nhiều nhờ vào những câu chuyện hư hư thực thực ở một vùng quê cát nghèo khó. Có chuyện, bất cứ chuyện gì, để kể nhau nghe là thích lắm. Có khi nàng đòi tôi phải kể đi kể lại nhiều lần một chuyện cũ rích. Cho đến khi tôi thấy mình hết mê theo ghe ra biển mà chỉ mê đi nhặt tìm những câu chuyện thật ảo không rõ ràng để về kể cho nàng nghe. Nhất là vào những đêm trăng sáng, khi giữa loáng bạc sóng khơi, gió biển bắt đầu rên rỉ vì lạnh. Và cái mùi cá tươi quen thuộc bỗng thơm mùi tóc mới gội bồ kết.
Buổi trưa cuối thu đẹp trời hiếm thấy. Nắng nhẹ như những sợi tóc trắng sáng bay qua hàng dương bạc màu. Anh cán bộ xã dù đã được nghe kể nhiều lần chuyện tình của năm Vị vẫn gục gật tỏ vẻ thích thú. Đến đoạn cuối, khi nàng bỏ năm Vị, bỏ làng ra đi, anh chen vào như lời bạt ngắn gọn cho một thiên tiểu thuyết lãng mạn: “Vợ thứ hai của ảnh giờ là người đàn bà đảm đang nhất làng đấy nhà văn ơi”.
Tôi cố hình dung lại hình ảnh người đàn bà vừa gặp sáng nay. Chiếc xe máy dựng vội dưới gốc dương không đủ bóng che, bên cạnh đám xương rồng tua tủa những gai mà có sức chịu đựng nắng gió vô địch. Để nguyên khẩu trang, mũ bảo hiểm, chị đi như chạy xuống bãi. Đôi chân trần in vết đều đặn trên cát. Hai người đàn ông đang cố nương sóng đẩy ghe lên cạn. Áo bết nước và mồ hôi, dính chặt vào da. Sóng xô lùi. Lại đẩy…. Khi góp sức một tay, anh cán bộ xã vừa xô ghe vừa hát câu ca không rõ xuất xứ: “Từng đoàn nghề, đoàn nghề… vô bờ, lăn bườm, gây chèo, lên bờ gánh ghe/ Từng đàn bà, đàn bà… quảy đôi bầu, qua đầm lên Tân Thái!”. Tôi loay hoay chụp hình trong khi chị thoắt đôi tay bốc cá bỏ rổ bưng đi. Ánh mắt chị có vẻ khó chịu khi tôi cứ đòi giữ cá lại để chụp thêm vài cảnh nữa.
-Đảm đang nhưng mà khó tính? - Mắt vẫn nhìn anh, tôi hỏi người cán bộ xã.
-Mới quen thấy vậy, quen lâu sẽ hiểu con gái miền biển nói khó nghe nhưng tính dễ chịu. Chắc là ghe về trễ, sợ bị lỡ buổi chợ trưa nên chị vội vàng. Lấy chồng nghề biển hồn treo cột buồm đâu không biết chứ bây giờ mấy mụ sướng lắm. Rẹt chiếc xe máy mười lăm phút đến nửa tiếng sau là có thêm một trăm ngàn đồng. Vậy nên ham, quên trưa quên tối vẫn cứ vui.
Thuyền thưa thớt, muộn màng tiếp tục về bến, vẫn là những chiếc thuyền nhỏ vớt cao mũi để tránh sóng, vẫn là biển ngang bến không thành bến. Năm Vị lặng im hớp từng ngụm rượu gạo khiêm tốn, mắt vẫn nhìn ra mông mênh sóng nước. Anh chỉ thích thỉnh thoảng được chen vào cuộc vui vài câu hát, lời thơ. Hình như thấy cần phải giải thích rõ thêm, anh cán bộ xã hăm hở kể tiếp: “Chị Năm trước kia là bạn hàng của anh Năm đấy. Hằng ngày chị đạp xe hơn bốn cây số từ thị trấn xuống mua cá về bỏ lại cho các đầu mối. Có lẽ thấy anh Năm đô con, khỏe mạnh, ít nói, lại sống một mình nên quyết đổ gạo nấu chung. Không ngờ lấy được anh Năm, gái thị trấn lại thích nghi với biển nhanh đến thế. Bây giờ thì ít ai nghĩ chị không phải là dân gốc biển. Vậy mà…  
Vậy mà “biển ơi, ơi biển xanh rờn. Ta buồn sao lại sóng còn đùa vui…”. Anh lại hát, dường như để khỏa lấp một vết nứt tâm hồn đã thành dấu sẹo….
            Gần mười năm sau tôi mới có dịp trở lại Tĩnh Giang. Biển ngang vẫn thế, bến không thành bến và sóng vẫn liếm tận bờ xương rồng đang cố chịu đựng nắng gió. Hàng dương xanh một bên, rám gió mặn một bên. Chỉ có chuyện tình của Năm Vị biến thiên theo năm tháng, dù anh tin hay không tin sẽ có ngày như thế. Ấy là cái ngày người vợ cũ của anh trở về rồi lại ra đi.
Hôm ấy là sau cơn bão Chan-chu mấy ngày - Anh cán bộ xã năm xưa kể - Trời vẫn còn đe dọa dân biển với lớp lớp mây đen vần vũ trên đầu. Người đàn bà tay dắt con, tay xách chiếc túi đã bạc màu băng vội qua cát, thẳng ra biển. Chị quỳ xuống lạy biển, lạy khoảng không bao la trước mặt rồi quày quã vào làng. Bến cũ và người xưa, rạo rực và tan nát. Những dấu chân trên cát quíu quắn không đều. Đi đến đâu cũng gặp tiếng khóc và nước mắt. Những ánh mắt trẻ thơ chưa hiểu hết nỗi đau mất cha, những khuôn mặt góa phụ bơ phờ, những mái tóc bạc trắng sau đêm khóc con. Người đàn bà xông thẳng vào nhà năm Vị đang đông nghịt già trẻ, gái trai nhốn nháo. Lúc này năm Vị vẫn còn nằm trong danh sách những người mất tích của làng, chưa biết sống chết ra sao.   
“Vậy mà em vẫn tin rằng biển sẽ bao dung, anh ơi!”. Chị vật vã than khóc. Mọi người dễ dàng nhận ra đó chính là vợ cũ của năm Vị…. 
            -Nhà văn biết không, số năm Vị lớn lắm. Bão hơi bất ngờ, nhưng ông vẫn cố cho thuyền neo nấp vào đảo để tránh hướng gió. Ai dè gió trở cùi chỏ, con thuyền bị sóng đánh tạt vào mạng sườn làm tắt máy, gãy neo trôi đi luôn. “Nương theo gió, cố giữ cho thuyền khỏi lật”, năm Vị ra lệnh như đang hét, và trước sự sống cái chết chỉ cách nhau sợi tóc, bảy thủy thủ đều răm rắp nghe theo ông, cố chống chọi với bão. Thuyền lênh đênh hai ngày trên biển, ướt lạnh, lương thực hết, người đói và mệt lã. Lúc sóng yên biển lặng, vẫn chưa biết mình đang ở đâu. Mà ở đâu, nhà văn có biết không? Trôi vô tuốt tận trong Phú Yên kia. Vậy mà không ai bị hề hấn hay sứt mẻ chi cả. May thật, đúng là ơn biển chở che….
            “Năm Vị năm nay còn đi biển nữa không?”. Tôi định hỏi tiếp, và có còn hay hát “mà sao nàng lại không yêu, chê ta nghề biển hồn treo cột buồm” nữa không. Kịp nghĩ, anh là nhân vật chính tôi sẽ gặp hôm nay nên gác lại những ý tưởng cần khai thác.  
            -Năm Vị nói, bộ phận nào hưu được thì cứ cho hưu, riêng nghề biển, phải đến 70 tuổi kia. Còn nước còn tát, còn khỏe còn đi, quen rồi chừ không đi buồn chết được. Vả lại, mấy mụ vợ hễ thấy ghe chồng mình về trễ là chạy lăng xăng hỏi thăm chỗ này chỗ kia, nhưng nghỉ một bữa là đã ra vô nói mát: “Gió ri mà bên nhà ông Cận cũng đi biển đấy!….”. 
            Biển cuối xuân, sóng lặng, mây hiền, nắng ấm. Anh cán bộ xã kể đến đó thì thình lình dừng lại, chỉ tay về phía con đường đất vừa được nâng cấp: “Kìa, vợ sau của năm Vị kia kìa. Nhà văn còn nhớ không?”. Tội nghiệp, năm Vị cứ hay chê vợ mình thế này thế kia nhưng ít ai sống được như chị Năm đâu. Đảm đang, chịu khó mà lại tốt bụng nữa. Dạo bão Chan-chu, bà trước tưởng năm Vị chết nên về xin chịu tang, hai người đã sống với nhau một thời gian như chị em ruột. Làng ai cũng phục sát đất.
            Đã vậy sao không sống với nhau suốt đời như “Kim-Kiều tái hợp” cho vui cửa vui nhà?- Tôi hỏi, mắt vẫn nhìn người đàn bà đang đạp chiếc xe băng qua cái cổng làng mới xây, có hàng chữ đỏ chót: “Thôn văn hóa Tỉnh Giang”. Trông chị vẫn còn khỏe như hồi tôi mới gặp lần đầu.
            -Chuyện này hơi bí mật, chỉ có tôi và năm Vị biết thôi. Chị trước vì lỡ  nghe lời dụ dỗ của một chàng trai thành phố mà phản bội chồng. Từ nhỏ chị  đã ngấm câu chuyện hư hư thật thật của làng về một tai họa gia đình nếu có chồng đi biển mà vợ ở nhà còn ngoại tình với người khác. Miếu thờ cô Ba linh thiêng trong làng vẫn còn sờ sờ ra đó, ai mà quên được lời nguyền của biển. Nên vì thật lòng thương năm Vị, chị đành phải ra đi để mưu cầu an toàn cho chồng ngoài biển khơi.
            -Cứ như là tiểu thuyết, người đời chỉ bịa chuyện để răn dạy lẫn nhau thôi, chứ làm gì có chuyện đó thật. Bằng chứng là hồi bão Chan-chu, năm Vị đã bị hà bá nắm tay rồi mà vẫn không lôi đi được.
            -Tôi cũng khuyên chị ta như vậy, nhưng chị vẫn nhất quyết không ở lại, mặc dầu nghe đâu cuộc sống hiện tại của chị còn khá nhiều vất vả. Chị nói, được biết anh Năm khỏe mạnh, có vợ mẫu mực như thế là đủ rồi. Còn chuyện xưa dù thật hay không cũng nên để cho dân làng tin mà tự giữ mình. Còn hơn là sống thiếu niềm tin và thắc thỏm lo âu….
            Tôi vừa đi vừa nghĩ, mình sẽ viết về cuộc tình của năm Vị với trên 90% là chi tiết thật. Riêng địa danh Tỉnh Giang, tôi sẽ đổi chữ Tỉnh dấu hỏi thành Tĩnh dấu ngã, nghĩa là “lặng yên và trong sạch”. Kết truyện, tôi vẫn để cho năm Vị có thói quen hay hát “Chỉ còn biển thôi” mỗi khi nhấm rượu ngắm biển. Dẫu sao đó cũng là dấu ấn thời thơ ấu của anh với biển xanh và cát trắng. Và tôi sẽ miêu tả những mụt mây biển sớm mai bốn mùa vẫn hiền hòa như mùa xuân xung quanh.
                                                                                 
                                                          Tiêu Đình 
             (Tên thât: Nguyễn Đình Quý, Phó Chủ tịch Hội VHNT Quảng Nam)

             
             


Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

300/ BÀI THƠ SỐ 28

R. Tagore.

Đôi mắt băn khoăn của em buồn,
Đôi mắt em muốn nhìn vào tâm tưởng của anh
Như trăng kia muốn vào sâu biển cả.
Anh đã để cuộc đời anh trần trụi dưới mắt em.
Anh không dấu em một điều gì,
Chính vì thế, em không biết gì tất cả về anh. 


Nếu đời anh chỉ là viên ngọc,
Anh sẽ đập nó ra làm trăm mảnh
Và xâu thành một chuỗi
Quàng vào cổ em.
Nếu đời anh  là một đoá hoa
Tròn trịa dịu dàng và bé bỏng,
Anh sẽ hái nó ra cài lên mái tóc em.
Nhưng em ơi! Đời anh là một trái tim,
Nào ai biết chiều sâu và bến bờ của nó.
Em là nữ hoàng của vương quốc đó,
Ấy thế mà, em có biết gì biên giới của nó đâu.
Nếu trái tim anh chỉ là khổ đau,
Nó sẽ tan ra thành lệ trong
Và lặng im phản chiếu nỗi niềm u ẩn.
Nếu trái tim anh là những phút giây lạc thú,
Nó sẽ nở ra thành nụ cười nhẹ nhõm
Và em thấu suốt rất nhanh

Nhưng em ơi, trái tim anh lại là tình yêu
Nỗi vui sướng, khổ đau của nó là vô biên,
Những đòi hỏi và sự giàu sang là trường cửu.
Trái tim anh cũng  ở gần em như chính đời em vậy,
Nhưng chẳng bao giờ em hiểu trọn nó đâu.