Thứ Năm, 27 tháng 11, 2014

280/ NGAN NGÁT VỊ QUÊ


Mộc Nhân – Lê Đức Thịnh
                        Về tập thơ "Trăng vẫn sáng" của Đỗ Thị Kết
                               Nhà xuất bản Văn Học - 2014

Trong dòng chảy đa diện của thi ca Đất Quảng, chợt nhận ra một giọng thơ dung dị, không cầu kì tung hứng chữ nghĩa, không mật ngôn ẩn ngữ mà có sức lay động lòng người, ngời lên từng con chữ bình dị, tròn ý đầy tình: thơ Đỗ Thị Kết.
          Tôi biết cô Đỗ Thị Kết từ rất lâu, là một đồng nghiệp, một đàn chị, một bạn thơ nên đôi khi được cô chia sẻ những trang viết. Nguồn cảm xúc thơ Đỗ Thị Kết khởi hành từ cuộc sống thật của chính mình; đọc và hiểu được nơi trú ngụ đằng sau mỗi con chữ của Đỗ Thị Kết là những trầm mặc chuyện đời, chuyện nghề, chuyện quê hương, những số phận… để rồi những nét vẽ của ngôn từ trong thơ Đỗ Thị Kết đã tạo nên những bức tranh sinh động đủ sắc màu ấm lạnh.

          Chiều dài tháng năm của nghề dạy học, chiều sâu minh triết của một người thấm nhuần lẽ đạo trong những biến chuyển trầm phù của đời sống không giới hạn đã tạo nên một bút lực ở Đỗ Thị Kết.

          Ở Đỗ Thị Kết, dạy học không chỉ là một nghề mà còn là cái nghiệp –  không chỉ là nỗi đau đáu với những bài giảng mà còn là những xót thương khi nhận ra “Ô bỏ trống” đâu dễ nói về một thân phận học trò: “Có một ô trống/ Cha em là ai/ Chết hay còn sống/ Mẹ em/ Cô nhận ra rồi…/ Ô trống kia/ Làm sao điền như con toán/ Dáng người cha/ Em có tưởng tượng bao giờ ?”  (Ô bỏ trống).
          Từ những thấu hiểu về chuyện đời trong chuyện nghề mà niềm vui của Đỗ Thị Kết là “ánh mắt ngỡ ngàng, cảm giác bàng hoàng/ náo nức, bồi hồi, mong đợi” khi bắt gặp “Hạnh phúc trong tôi qua từng đôi mắt ấy/ Những đôi mắt như bao đôi mắt vậy/ Mà ánh nhìn làm mát cả tâm can/ Khi em cười khôn ngăn những âm vang” (Đôi mắt). 
          Mảng đề tài quê hương trong thơ Đỗ Thị Kết là hồi ức đẹp có buồn vui với giai điệu thơ khi trầm lắng, khi trào dâng về hình ảnh người mẹ: “Tàu cau/ Trước ngõ/ Hương trong gió/ Bóng mẹ già/ Lom khom nhặt/ Chuốt từng sợi khô/ Cặm cụi bao ngày/ Chổi cau / Mẹ quét/ Mo cau/ Chiếc gàu/ Nghiêng/ Nghiêng / Lật/ Lật/ Sợi dây dừa/ Giếng nước đầu thôn/ Hương quê/ Day dứt/ Bồn chồn!” (Hương quê); có khi chắt lọc, gọt giũa và chạm khắc về người cha trong nhịp “đều đặn vòng quay… lại trở, lại xoay”: “Lại một giấc mơ/ Ngôi nhà thân yêu/ Bên lò lửa/ Cha miệt mài / Từng vá bột/ Đều đặn vòng quay/ Bánh nóng dẻo / Trắng màu gạo trắng/ Lại trở, Lại xoay…” (Ngan ngát vị quê)
          Hình ảnh làng quê trong thơ Đỗ Thị Kết hiện lên hiền lành, lặng lẽ trong biển đời mênh mông sóng động: Chiếc bánh/ Cái quạt nan/ Nồi than rực đỏ/ Vuờn cải/ Vại tương trước sân/ Cây xoan đầu ngõ…” để rồi tất cả làm nên “Ngan ngát/ Sớm. Chiều/ Mùi. Vị/ Quê hương.” (Ngan ngát vị quê)
          Trong nhiều khoảnh khắc như thiền tịnh, Đỗ Thị Kết đã tìm về góc vườn dịu êm, cộng hưởng với đất trời trong niềm vui dung dị mà thành cõi bình yên, hòa ái: “Hàng cau/ Chừ đã vươn cao/ Mẹ ơi/ Mơ ước thuở nào/ Giờ đây…./ Nắng soi rực rỡ vườn cây/ Hồng kia đỏ thắm/ Mai này vàng tươi/ Ngàn hoa khoe sắc/ Nhớ Người/ Nhớ mùa xuân/ Nhớ nụ cười thương yêu” (Giá mà có mẹ).
          Bỗng dưng nghĩ đến tên tập thơ của Đỗ Thị Kết - “Trăng vẫn sáng” – tập thơ chắt lọc một đời cầm bút giữa cuộc phù sinh mà nhận ra một điều: giữa cái gần và rất xa  trong ánh trăng tưởng như mơ mộng ấy là một tình yêu không bao giờ vơi cạn không chỉ dành riêng cho cha mẹ, người thân, cho đàn em nhỏ mà còn dành cho đất đai, thanh âm mà Đỗ Thị Kết đã từng sống, từng nghe trong  mạch ngầm quê hương: “Mười năm/ Vẫn một màu trăng/ Mười năm/ Mà cứ ngỡ rằng/ hôm qua…/ Không gian vời vợi bao la/ Hàng tre soi bóng, Vu Gia lững lờ/ Vẫn con đường/ Thắm ước mơ/ Tiếng cười trong trẻo bây giờ còn vang/ Mênh mông trăng/ Rộn xóm làng/ Đường thơm hương lúa/ Thênh thang gió đồi/ Rất gần lại rất xa xôi/ Rừng xanh có nhớ khoảng trời ta qua » (Suối xưa còn vọng?).
          Những trang thơ Đỗ Thị Kết nếu nhìn ở góc độ nào đó có thể xem như những dòng nhật ký. Có khi ghi trong khoảnh khắc thiêng liêng: “Phút giao thừa/ Bao lời chúc phúc/ Thật giản đơn/ Thoáng chút ngỡ ngàng/ Giao thoa đất trời/ Muôn vật hân hoan/ Thanh âm rộn ràng / Niềm vui tất bật/ Thời điểm thiêng liêng / Không gian rất thật/ Có khoảnh khắc nào / Như thực/ Như mơ !”(Khoảnh khắc); hay lúc chật vật ngày lũ mà Chiêm bao/ Cơn lũ lại về…/ Cõng mẹ tìm nơi trú ngụ/ Con nghe bao nỗi bời bời/ Ngồi đó chờ con mẹ nhé/ Ra ngoài hứng giọt mưa rơi…” (Chiêm bao); hay để thổ lộ những trăn trở của mình về lẽ nhân sinh: “Tìm đâu/ Số phận/ Cuộc đời/ Trăng thơ/ Nhũng phù phiếm/ Vu vơ/ Vinh quang/ Cay đắng/ Một giấc mơ/ Dây oan đeo đẳng/ Cơm áo/ Nghĩa tình/ Vấn vuơng/ Thầm lặng/ Bao ngả đường/ Lối rẽ về đâu?” (Lối rẽ về đâu);nhưng cũng có lúc rạng ngời mùa xuân: “Đã nghe xuân đến rộn ràng/ Đã nghe muôn vật hân hoan đón chào/ Xuân nay hay những xuân nào/ Mai vàng vẫn nét thanh tao ngàn đời/ Hoa xuân khoe sắc gọi mời/ Hương xuân hương của đất trời giao thoa”(Xuân).
          Điều đáng trân trọng nhất là thơ Thơ Đỗ Thị Kết giản dị, thân thiết với muôn nẻo đời thường, chưa bao giờ cần đến sự trang điểm hay cầu kì chữ nghĩa mà vẫn tạo nên một thế giới tinh thần khác biệt, thuần khiết, thanh tân.
          Có lẽ đó là dấu ấn, là nét riêng của thơ Đỗ Thị Kết còn đọng lại trong cảm nhận của bạn đọc – một thế giới nghệ thuật “Ngan ngát vị quê”.

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

287/ Cảm xúc tình xuân

Mùa xuân đến rồi lại đi 
Chiều thu  ấm áp kể chi muộn màng 
Miên man  muôn dặm mây ngàn 
Mong manh một mảnh  lá vàng  phôi pha 

Tình thu  còn mãi  ngân nga 
Muối cay gừng mặn để mà nhớ thương
Đường dài lắm nắng nhiều sương 
Bước em em bước vấn vương  cõi  lòng 

Tháng năm giây phút  nụ  hồng 
Hoa tàn còn lại nồng nàn hương xa 
Mênh mang trời đất bao la 
Tình  đâu chữ một , tình là  chữ  son 

 Dẫu không vẹn một chữ tròn 
 Còn trưa còn sớm em còn  là em.

Nguyễn Thị Bích Trâm

Thứ Năm, 20 tháng 11, 2014

279/ Một bài thơ tình hay

 NHỮNG VŨ ĐIỆU VÀ KHÚC CA

        Mộc Nhân – Lê Đức Thịnh
          Này em: "Giữa điệp trùng rừng núi thì con đường ngắn tuyệt vời nhất là đi qua những đỉnh núi; con đường đó chỉ thực hiện được trên đôi chân của những người kì diệu mang theo tâm hồn mình trong những VŨ ĐIỆU CỦA RỪNG và BÀI CA CỦA NÚI".

1. Vũ điệu của rừng:
Những vũ điệu của rừng
đẹp đẽ chưa từng thấy và lạ lùng chưa từng biết đến bao giờ
em mang theo những giấc mơ cổ tích
có cả hạnh ngộ và niềm đau tĩnh mịch
nhảy múa trên đôi chân trầm mặc điềm nhiên
ẩn sâu những nghĩ ngợi về nỗi đau ám chặn đời người.

Những vũ điệu của rừng
tôi ve vuốt vẻ thô ráp và ấp iu bàn chân em tê lạnh
đôi khi ứa máu tổn thương
tôi gội rửa giữa dòng miên man qua bao ghềnh vực
chảy vào trong nhau cõi đời hư thực
ôm lặng lẽ chất nỗi buồn cho cuộc phiêu du.

Những vũ điệu của rừng
đi qua đời tôi mà chẳng có gì để đổi trao xứng đáng
em chia khối buồn kí ức tuổi thơ oằn vai
vươn qua những rặng núi cao trên đôi chân xếnh xáng
đỉnh yên bình giờ chỉ có tình yêu trong trẻo khí trời lãng đãng
và chiếc hôn trở mình loé sáng chiêm bao.

Những vũ điệu của rừng
lấp lóa chiếc vòng hồng thạch mềm mượt bàn tay em
vẽ lên những điều tinh khôi một đời thất lạc
tôi bước vào tâm hồn em trong hành trình trầm ngâm ngơ ngác
như người tìm nắng nửa đêm
giờ biết một nỗi buồn trong thẳm sâu.

2. Khúc ca của núi
Những khúc ca của núi
cất lên từ tình yêu của một loài chim đồng nội         
tiếng hót xua tan những nặng nề u tối
và giờ đây em là mây trắng trôi trên cao
còn tôi sẽ ôm em trong vòng tay hẹp lở làng của gã mộng du
ảo tưởng mặt trời không bao giờ tắt.

Những khúc ca của núi
thánh thót những điều không thể nói
đảo phách trong tiết điệu nhảy nhót cùng những con chữ cuống cuồng
giữa mênh mang bình nguyên có những ngôi sao len qua bóng đêm
ngân rung điều tưởng tượng
tôi sờ chạm làn môi em 
                        ngỡ bông hồng rung rinh dưới những giọt sương.

Những khúc ca của núi
đẩy tâm hồn em vút lên cao
tôi ôm nỗi nhớ vô hình vật vờ trên vòm trời
ngày gió réo khát khao chập chững yêu đương
trong khoảnh khắc chiều đứt gãy vệt nắng mờ sương
chúng ta trao nhau nụ hôn tràn ra khỏi giấc mơ.

Những khúc ca của núi
có khi lãng đãng như cánh bướm 
chờn vờn như sương sớm miền xa đục lờ nỗi nhớ
nhưng nửa đêm tỉnh giấc phong thanh một bài ca
và tôi cũng nhẹ nhàng cất cánh bay cùng em
để nghĩ về một mùa thu chưa sống cùng thu bao giờ.

          MN - LĐT       

Thứ Tư, 19 tháng 11, 2014

278/ KHÔNG ... SAO ?


Không  say sao   hiểu rượu  tình 
Không tỉnh sao biết là mình đã mơ  
Không buồn sao biết thẫn thờ 
Không vui  sao biết  đợi   chờ  cô đơn 
Không cười sao biết dỗi hờn
Không khóc sao biết vẫn còn tư tương  
Không xa  sao biết  còn  thương 
Không gần   sao thấu  vấn vương chữ  tình  
Không yêu  sao hiểu  duyên mình 
Không ghét sao biết  nặng tình  còn mang ....

Nguyễn Thị Bích Trâm 

277/ Anh có bao giờ trở lại trường xưa?

                    
                    Có bao giờ anh thăm lại trường xưa?
                   Bao nhiêu năm là mấy mùa  thương nhớ ?
                   Vầng trăng bạc rơi từng vụn vỡ,
                   Mà lời yêu chẳng khuyết chẳng tròn.

                  Những cây phượng  già nhớ  lộc non.
                  Đôi mắt em nỗi  buồn  hoa nắng.
                  Cháy khao khát tình đời  phấn trắng.
                  Ta chờ nhau  chung một con đường.

                  Chiều đông về nắng vấn mưa vương
                  Cành điệp vàng  … hoa chiều  héo hắt?
                  Bằng lăng thẫn thờ  chi  tím sắc 
                  Anh có bao giờ trở lại trường xưa?




   Nguyễn Thị Bích Trâm 



Thứ Ba, 18 tháng 11, 2014

276/ Tấm lòng người thầy



Nguồn: Truyenngan.com.vn 

Thầy nhìn tôi và Mai bằng một ánh mắt...bất thường. Điều bất thường đó làm tôi giật mình hoảng hốt: "Thôi chết! Không biết mình đã làm gì sai để bây giờ thầy giận mình không nhỉ?"
***
Mới chuyển cấp, tôi còn rất nhiều điều bỡ ngỡ. Nào phải làm quen với các bạn mới, các thầy cô mà tôi chưa lần nào gặp mặt. Nào phải chăm chỉ học tập để "ghi điểm" trong mắt bạn bè và thầy cô giáo...
Vì chỉ mới là tân học sinh của trường, nên tôi thường được các anh chị lớp trên "mách" cho nghe đủ thứ chuyện. Nghe nói, trường tôi có một thầy giáo nghiêm khắc lắm! Hễ có học sinh nào vào lớp sau thầy, thì thầy sẽ phạt không cho vào lớp, rồi ghi vào sổ đầu bài là học sinh đó bỏ tiết. Thầy dạy toán, nên tính tình cũng khô khan, cứng nhắc... Thêm nữa, thầy rất hay quát mắng học trò, đặc biệt là...các học trò nam! Hic.
thầy giáo nghiêm khắc
Thật là trùng hợp, khi thầy giáo dạy toán của lớp tôi lại là...thầy Hải - người mà tôi từng nghe các anh chị lớp trên kể nhiều. Hình như "những điều nghe thấy..." đều có phần đúng, vì những lúc nóng giận, thầy có giọng nói như thét ra lửa, làm đứa nào lớp tôi cũng muốn...đứng cả tim. Riêng tôi, cứ hễ nhìn thấy thầy thì toàn thân lại lóng ngóng như gà mắc tóc...
***
Thế là thầy Hải đã dạy lớp tôi được một tháng rồi. Cách giảng bài của thầy rất dễ hiểu nên cả lớp chúng tôi tiếp thu khá dễ dàng. Bên cạnh đó, học với thầy, chúng tôi cũng học tốt lên nhiều nhờ vào cái tính...sợ thầy! Tuy nhiên, tiết học nào của thầy cũng khiến tụi "sau quỷ, ma" lớp tôi chẳng "cựa quậy" được gì cả. Bầu không khí lúc nào cũng căng thẳng, tập trung cao độ. Nếu lơ là một chút cũng...toi!
Thầy Hải có cách hỏi bài rất "khủng". Thỉnh thoảng, đang viết bài giảng lên bảng, thầy lập tức quay lại "tung liên hoàn cước" (các câu hỏi ý mà) xuống cả lớp. Tên nào lơ ngơ không trả lời được thì...bị "đội sổ" và "ăn trứng" như chơi!
Hôm đó, lớp tôi được phân công lao động ở tầng hai. Công việc khá nhẹ nhàng, chỉ cần quét dọn trong các phòng học, hành lang và cầu thang cho sạch sẽ là được. Sau khi cả lớp đã lao động xong, tôi và Mai ở lại cất sọt rác và chổi vào lớp học của mình.
Lúc về, chúng tôi bắt gặp thầy Hải. Trông thầy có vẻ mệt mỏi. Thầy bị ốm chăng? Chắc vậy! Thầy nhìn tôi và Mai bằng một ánh mắt...bất thường. Điều bất thường đó làm tôi giật mình hoảng hốt: "Thôi chết! Không biết mình đã làm gì sai để bây giờ thầy giận mình không nhỉ?" Hình như Mai cũng có chung nỗi lo sợ giống hệt tôi. Chúng tôi cùng nắm chặt tay và đi sát vào nhau. Phía đối diện, thầy Hải đang...nhìn chúng tôi với vẻ mặt lúc thì giận dữ, lạnh lùng, lúc thì trìu mến.
Rồi, một tiếng ho của thầy khiến cả hai đứa giật thót tim, chân tay run lẩy bẩy. Cái Mai nắm tay tôi rất chặt, nhưng tôi lại không cảm thấy đau chút nào, bởi tâm trí tôi đang bị nỗi sợ hãi "chiếm đóng" hết rồi. Chốc chốc, tôi lại đưa mắt nhìn thầy Hải, rồi lại đảo mắt xung quanh xem có ai không, để còn cầu cứu khi "lâm nguy". Chúng tôi ngày càng tiến lại gần chổ thầy.
Đúng lúc ấy, thầy cũng đưa mắt nhìn thẳng vào tôi. Tôi hốt hoảng thu ánh mắt của mình lại, người co rúm. Chưa bao giờ tôi có cảm giác sợ hãi khủng khiếp khi gặp thầy cô giáo của mình như lúc này. Vì nhỡ đâu, thầy giận tôi chuyện gì mà "để bụng" tới giờ thì... Và rồi, một điều làm tôi khiếp sợ hơn nữa là...đột nhiên thầy tiến lại chỗ tôi. Thầy chỉ một ngón tay vào thẳng mặt tôi và quát lên bằng giọng khàn khàn:
- Tôi sẽ không bao giờ tha lỗi cho em đâu! Từ nay em đừng gọi tôi là thầy nữa!
Xong, thầy lại quay sang cái Mai và đặt bàn tay rắn chắc của thầy lên vai nó. Giọng thầy trở nên ấm áp và hiền từ đến lạ:
- Thiên, em hãy cố gắng học tập đi nhé! Em đừng chơi với những bạn cá biệt đó nữa!
Cả tôi và Mai đứng sững, rồi cúi đầu chào thầy và chạy một mạch xuống tầng một. Ôi trời! Không biết thầy đang nói chuyện với chúng tôi, hay là với cái cậu tên là Thiên gì gì đó nữa. Xuống tới sân trường, chúng tôi mới được thở phào nhẹ nhõm. Tôi khẽ ngước mắt lên tầng hai nhìn thầy Hải. Thầy vẫn đứng trầm tư trên đó. Thầy đang nghĩ gì mà lặng người ra vậy? Nhìn ánh mắt của thầy, tôi có thể đoán ra là...trong lòng thầy đang có một nỗi buồn da diết. Và bỗng nhiên, tôi lại...cảm thấy thương thầy quá!
Cái Mai kéo tay tôi và bảo:
- Chúng ta về thôi!
- Không, tớ sẽ ở lại và tìm hiểu xem thầy Hải đang buồn vì chuyện gì!
- Vậy thì...tớ sẽ ở lại cùng cậu! Tớ không thể để cậu ở lại đây một mình được!
Gần một tiếng đồng hồ sau, tôi cùng Mai lên lại tầng hai và trò chuyện với thầy Hải. Tôi nhẹ nhàng bước tới gần và hỏi thầy:
- Thầy ơi, thầy đang có tâm sự gì phải không ạ?
Thầy nhìn chúng tôi rồi lặng im, chầm chậm kể:
- Trước đây, có một cậu học sinh mà thầy rất quý, tên là Nguyễn Duy Thiên. Nếu còn đi học, thì năm nay em ấy cũng lên lớp 10 rồi. Nhưng, vì mãi chơi với những bạn học sinh cá biệt trong trường, mà Thiên đã sao nhãng việc học. Từ một học sinh giỏi nhất khối, ngoan ngoãn, Thiên dần tuột dốc và trở thành một học sinh hư hỏng. Giữa năm học lớp 9, Thiên đã bỏ học. Hôm rồi, Thiên cùng đám bạn cá biệt của mình quay lại trường tổ chức đánh nhau. Khi thầy bắt gặp và tóm lấy được tay Thiên, thì em ấy đã hỗn láo với thầy. Thầy thất vọng và buông tay cho Thiên đi. Cứ tưởng cậu ta sẽ hối lỗi, nhưng...
- Nhưng rồi sao ạ? - Mai hồi hộp.
- Nhưng Thiên lại nhặt lấy một viên gạch nhỏ và ném vào thầy. May mà thầy tránh được! Từ đó, trong kí ức thầy có hai em học sinh tên Thiên. Một em chăm ngoan, hiền lành. Còn một em lại hư hỏng. - Giọng thầy Hải nghẹn lại. Mỗi khi nhớ đến Thiên, lòng thầy lại nặng trĩu và bị stress nên đôi khi lầm tưởng là...mình đang nói chuyện với cậu học trò năm nào.
Hóa ra, đây chính là lí do khiến thầy Hải buồn và cũng dễ hiểu tại sao thầy lại trở nên nghiêm khắc hơn với các học sinh nam như vậy. Bên ngoài vẻ cứng rắn của thầy là một tấm lòng yêu thương học sinh vô cùng sâu sắc.
Ngước nhìn ánh mắt trìu mến của thầy, mọi nỗi sợ trong tôi đều tan biến tự lúc nào. Thầy đã thay đổi trong ý nghĩ của tôi, hoặc là tôi đã thay đổi rồi chăng? Không phải vậy đâu. Có một điều không bao giờ thay đổi, đó là tấm lòng yêu thương của thầy đối với học trò, mà, vào giây phút này, chúng tôi mới nhận ra.
Dương Thị Phương

275/ Nghề gõ đầu trẻ


Chúng ta dạy học vì chúng ta thực sự thích thú với nghề này. Cảm giác về một sự hoàn thành sau một ngày làm việc hiệu quả, niềm vui sướng khi được chia sẻ một quyển sách hay, cùng ngẫm ngợi một bài thơ giàu ý tứ, một câu châm ngôn, một lời bài hát hay đơn giản chỉ là cái cảm giác: cảm thấy mình quan trọng trong cuộc sống của trẻ. Những điều đó làm chúng ta say mê, thích thú.

  Hiển nhiên chúng ta thích những ngày không lặp lại - dẫu đều đặn trống trường, chúng ta yêu sự mới mẻ trong các tình huống và sự mong đợi đầy háo hức mỗi khi bắt đầu. Niềm tin mà trẻ dành cho người giáo viên làm cho nghề giáo trở thành một nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý.
Chúng ta yêu sự sáng tạo - những điều kỳ diệu có thể xuất hiện trong đầu trẻ. Qua dạy học, chúng ta có thể sáng tạo nên một tia sáng tri thức cho trẻ, và có thể mang lại cho trẻ sự thích thú trải nghiệm một cái gì đó hoàn toàn mới. Những thế giới mới có thể đi qua đầu óc tưởng tượng của trẻ, và những tầm nhìn mới mà chúng ta có thể tạo ra.
Không có gì có thể diễn tả và so sánh được sự sung sướng tột độ khi có một mối quan hệ thành công giữa người giáo viên và trẻ. Chúng ta, những nhà giáo bằng chính suy nghĩ, lời lẽ của mình và những ảnh hưởng trực tiếp có thể tạo nên cho trẻ một cá tính mạnh mẽ và sự hứa hẹn về một tương lai tốt đẹp hoặc ít ra chúng ta có thể góp một phần nào đó. Điều này làm cho nghề giáo mang tính thử thách cao!
Rõ ràng chúng ta thích tự do - lĩnh vực rộng lớn trong các hoạt động trong lớp và khát vọng đó đang nằm trong tầm tay của chúng ta. Không có giới hạn trong các bức tường của trường học. Cũng không có cách nào để đo được chúng ta có thể làm tốt đến mức nào. Dạy học là một cái gì đó lớn hơn là một nghề. Đó là sự tin cậy!
Dạy học là một nghề khó và cũng luôn tạo nên sự mệt mỏi. Đôi khi nó còn là một sự chán nản bởi  bởi vẫn còn vài học sinh của chúng ta lười học hay hỗn láo. Nhưng khi ta nhìn thấy ánh mắt lấp lánh niềm vui của một cậu bé đang nắm tay bố mẹ trong đám đông, chỉ vào ta và nói với một niềm tự hào: Đây là cô giáo của con! Và lễ phép cúi xuống: Con chào cô ạ! Cái cảm giác thấy mình quan trọng trong cuộc đời của trẻ lại dâng trào. Đó là lý do vì sao chúng ta dạy học.
 (Theo Thanh Niên)

274/DANH NGÔN VỀ HẠNH PHÚC



Ngày hôm qua chỉ là cảnh mộng, và ngày mai chỉ là một giấc mơ. Nhưng ngày hôm nay sống  sẽ khiến mỗi ngày qua là giấc mơ hạnh phúc, và mỗi ngày mai là giấc mơ hy vọng.

Khuyết danh

   
~*~    
Trên con đường cao tốc của cuộc đời, chúng ta thường nhận ra hạnh phúc từ gương chiếu hậu.
  
~*~   
Ba chiếc chìa khóa dẫn tới cuộc sống mãn nguyện: quan tâm tới người khác, dám làm vì người khác, chia sẻ cùng người khác.

William Arthur Ward

   
~*~
Hạnh phúc của con người không nằm ở vận may bên ngoài và có thể nhận biết, nhưng nằm ở sự tốt đẹp và giàu có của tâm hồn, thứ bên trong và không thể nhìn thấy.

Thomas Carlyle

    
~*~ 


Chúng ta không cười vì chúng ta hạnh phúc – chúng ta hạnh phúc vì chúng ta cười.
William James

~*~
    

Hạnh phúc trong cuộc đời không phụ thuộc nhiều vào điều xảy ra với bạn bằng cách mà bạn đón nhận nó.

Elbert Hubbard




Khả năng tìm được cái đẹp trong những điều nhỏ bé nhất khiến gia đình trở nên hạnh phúc và cuộc đời trở nên đáng yêu.

Louisa May Alcott



~*~

Hạnh phúc, cho dù dưới chế độ chuyên quyền hay dân chủ, cho dù trong sự nô lệ hay tự do, không bao giờ đạt được nếu ta không có đạo đức.

John Adams

    
~*~    

Không ai có thể hạnh phúc mà không có bạn bè, hay chắc chắn về bạn bè mình cho tới khi gặp bất hạnh.
    
~*~

Hạnh phúc... là cho, và sống vì người khác.
Happiness... consists in giving, and in serving others.

Henry Drummond

   
~*~
Hạnh phúc là  có hơi ấm trong nhà tuyết, dầu trong đèn dầu và sự yên bình trong trái tim.

Khuyết danh

    
~*~
Hạnh phúc không phải là không có rắc rối mà là có khả năng đối phó với chúng.
    
~*~ 


Chỉ người đã trải qua nỗi đau khổ tột cùng mới có khả năng cảm nhận hạnh phúc tột cùng.

Alexandre Dumas

    
~*~
Tôi không tự hào, nhưng tôi hạnh phúc

~*~
Hạnh phúc chỉ là một hồi trong vở kịch chung về đau khổ.

Thomas Hardy


~*~
Bạn sẽ không bao giờ hạnh phúc nếu bạn tiếp tục tìm kiếm thành phần của hạnh phúc. Bạn sẽ không bao giờ sống nếu bạn vẫn tìm kiếm ý nghĩa của cuộc đời.

Albert Camus

~*~
Bạn được tha thứ cho hạnh phúc và thành công của mình chỉ khi bạn sẵn sàng hào phóng chia sẻ chúng.

Albert Camus  

~*~

Cuộc sống đồng điệu giữa những người yêu nhau là hạnh phúc lý tưởng.
George Sand
   
~*~

Đôi lúc cũng cần thiết dừng chân trong cuộc hành trình theo đuổi hạnh phúc, và chỉ đơn giản là cảm thấy hạnh phúc.
Guillaume Apollinaire  
  
~*~

Vì bạn nhận được nhiều niềm vui hơn khi đem niềm vui cho người khác, bạn nên suy nghĩ nhiều về niềm hạnh phúc bạn có thể cho.

Eleanor Roosevelt   

    
~*~
Niềm hạnh phúc to lớn nhất của mọi cuộc đời là sự cô độc bận rộn.

Voltaire

    
~*~


Khi tôi ở một mình, tôi hạnh phúc.

William Carlos Williams

    

~*~
Thực sự thì  không gì thực hơn hạnh phúc và không gì hạnh phúc và ngọt ngào hơn sự thật.

Gottfried Wilhelm Leibniz

~*~
Hạnh phúc không có nghĩa là mọi việc đều hoàn hảo. Nó có nghĩa là bạn đã quyết định nhìn xa hơn những khiếm khuyết.Khuyết danh
   
~*~
Không phải mức độ giàu có tạo nên hạnh phúc mà đó là sự gần gũi của trái tim với trái tim và cách chúng ta nhìn thế giới. Cả hai thái độ này đều nằm trong tầm tay ta... một người hạnh phúc chừng nào  ta còn chọn để mình hạnh phúc, và không ai ngăn cản  ta được.

Aleksandr Solzhenitsyn

~*~

Không ai hạnh phúc nếu không nghĩ mình hạnh phúc.

Publilius Syrus

  
~*~
Hạnh phúc là khi điều bạn nghĩ, điều bạn nói và điều bạn làm hài hòa với nhau.

Mahatma Gandhi

  
     
~*~
Một nửa thế giới không thể hiểu hạnh phúc của người khác.

Jane Austen

~*~
     

Không có giá trị nào trong cuộc sống trừ những gì bạn chọn đặt lên nó, và không có hạnh phúc ở bất cứ đâu trừ điều bạn mang đến cho bản thân mình.
~*~  

Cuộc sống làm bạn buồn chán ư? Hãy lao vào công việc bạn tin tưởng bằng tất cả trái tim, sống vì nó, chết vì nó, và bạn sẽ tìm thấy thứ hạnh phúc tưởng chừng như không bao giờ đạt được.

Dale Carnegie

     
~*~
Ai nói được liệu một khoảng khắc hạnh phúc yêu thương hay niềm vui được hít thở khí trời hay đi dạo dưới ánh nắng rực rỡ và ngửi mùi không khí tươi mát lại không xứng đáng với tất cả những đau khổ và nỗ lực của đời người.

Erich Fromm

   
~*~
     

Có những người có thể làm được mọi điều tốt và anh hùng, chỉ trừ một việc - không kể hạnh phúc của mình cho người bất hạnh.

Mark Twain

  
    
~*~  

Chiếc bàn, cái ghế, bát hoa quả và cây đàn vi ô lông; còn cần gì hơn cho hạnh phúc?
A table, a chair, a bowl of fruit and a violin; what else does a man need to be happy?

Albert Einstein

     
~*~
  
Hạnh phúc lớn nhất ở đời là có thể tin chắc rằng ta được yêu thương - yêu vì chính bản thân ta, hay đúng hơn, yêu bất kể bản thân ta.
Victor Hugo 
~*~

   
Con đường hạnh phúc có thể là con đường quên lãng.

Yasmina Reza

     
~*~
Để sống, chúng ta phải tranh đấu không ngừng, chúng ta phải có lòng can đảm để hạnh phúc.

Henri Frederic Amiel

                                                     ~*~

Thành công không phải là chìa khóa mở cánh cửa hạnh phúc. Hạnh phúc là chìa khóa dẫn tới cánh cửa thành công. Nếu bạn yêu điều bạn đang làm, bạn sẽ thành công.

Albert Schweitzer


Sưu tầm