Kính tặng mẹ Nguyễn Thị Nhung
Chúng con về với mẹ
Chiều ngừng trôi
Mặt trời không tắt
Tiếng ầu ơ ... lời ru khoan nhặt
Vời vợi bồng bềnh thuở tóc mây.
Lối
xuân nào hay
Sớm
thu rồi cũng muộn
Mặc cho
lá rụng
Mặc
cho vầng trăng tròn
Để rồi mẹ,một đời vẫn khuyết...
***
Thế gian
còn đó, lời cay nghiệt
Chim có bạn
Cây có lộc, có hoa
Mẹ vẫn chỉ là... có mẹ
Mẹ còn phải lên xanh
Mẹ còn phải đào hầm
Mẹ trồng lúa, ăn khoai
Chăm cháu con cơm áo đủ đầy
Dạy cháu con đi làm cách mạng
Sừng sững như cây dừa trong bom đạn
Mẹ -bóng mát hiền hòa,dòng nước ngọt thần tiên
Bom đạn qua rồi, đất nước bình yên
Mẹ chỉ cười rưng rưng nươc mắt
Nhớ
chuyện các con đi mãi không về ...
***
Lòng mẹ hơn cả bể
Tình mẹ
ôm núi sông.
Tuy chẳng phải mẹ sinh ra
Nhưng
chúng con mãi là có mẹ.
Mẹ đã sống vạn lần cho chúng con được sống
Mẹ đã thương
ngàn lần cho chúng con biết yêu thương.
Mùa thu
về những chiếc lá vàng buồn trong nắng
Chúng
con về nhớ hoài tóc mẹ bạc trắng
ơi mẹ mẹ ơi!
Bích Trâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét