« Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn ... » (Chế
Lan Viên)
Ôi gốc bàng già sao trầm tư đến lạ
Hành lang buồn theo mỗi bước chân
Góc
bảng xanh thĩ thầm lời bụi phấn
Hoa sứ
vàng se sắt niềm đau...
Ôi những tháng
năm có buồn vui có giận hờn,trách móc.
Với những lo
toan trăn trở muộn phiền
Và hạnh phúc lặng
thầm thành niềm vui tổ ấm .
Hai chữ
« yêu nghề » đâu thể viết tròn hơn .
Mười sáu năm, mười
sáu năm rồi đấy
Mái trường yêu là cả cuộc đời
Là mẹ cha, là chị em, là tình chồng vợ
Là con
thơ là máu thịt trong tim.
Mười sáu năm tình sâu nghĩa nặng
Nước mắt đẫm lòng nước mắt lại rơi ...
Hội đồng ơi, tổ văn ơi thương nhiều lắm !
Nặng trĩu tâm tư
Nguyễn Thị Bích Trâm
Một nỗi buồn rất B.Tr, hình như đằng sau giọt nước mắt có một làn gió nào đó đã cuốn Tr đi...hihi
Trả lờiXóa