Anh từng bảo em : em là sông, anh là núi
Sông sâu bao nhiêu, núi cao
bấy nhiêu
Như tình yêu qua muôn vàn
cách trở
Và núi, sông trăn trở biết
bao điều
Anh từng bảo em : em là biển, anh là bờ
Tình yêu chúng mình là muôn
ngàn con sóng
Sóng vỗ vào bờ, biển- bờ
duyên nợ
Và tình yêu muôn thuở chẳng
nhạt phai
Anh ơi! Đừng ví em là sông,
đừng ví em là biển
Bởi sông sâu không có thước
đo lường
Biển mênh mông không bao giờ
dò được
Và tình em khập khiễng nông
sâu...
Anh ơi! Đừng hỏi em: Em đến
từ đâu?
Em chẳng thể trả lời anh hơn
thế
Tháng năm qua dập dồn dâu bể
Và con tim có lí lẽ riêng
mình
Tình yêu chúng mình
Dẫu muộn màng, dẫu muôn vàn
đau đớn
Nhưng trăm con sông vẫn đổ ra
biển lớn
Và muôn đời vẫn muôn thưở :
Tình yêu
Xuân Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét