Con tìm về kí ức
mãi gọi thầm
cô của chúng con
cô ơi
Sao cô vội ra đi
Lũ chúng con - cả đời nước
mắt...
Con mãi vẫn là con
thèm
như ngày xưa
bên cô
con đường dốc đá
thân gầy
quên cơn đau
cô vẫn đều đặn đến lớp.
Mái lá gió lùa
ghế bàn ọp ẹp
cô đứng cho chúng con
được ngồi …
cô ướt cho chúng con khỏang
trời không dột
giong cô ngọt như chuối đầu buồng
ánh mắt
cô thì thầm suối nguồn chảy mãi...
Đường
con đi
vực sâu
…
bão mưa
…
tiếng khóc ...
và biển
lớn
trong làn sương sớm
cô - phía trước con -
dịu dàng
và con biết đợi ... bến bờ
cô ơi.
Nguyễn Thị Bích Trâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét