Có con đường đi xẻ dọc trái tim
Vượt thác băng
ghềnh dù mưa bom bão đạn
Nhằm thẳng quân thù
dù xương tan thịt nát
Cha anh hiểu mình
cho non nước bình yên.
Có con đường lớn
lên từ mùa xuân
Chăm cội rụi tàn,
gọi mầm, thức lộc
Gạn đục, khơi
nguồn, đón trời nắng lộng
Hoa trái từng ngày
thắm thịt đổi da.
Phố phường kia rộn rã lối thênh thang
Xóm thôn đây bê
tông về hối hả
Đỉnh Trường Sơn
mang tên Người giục giã.
Yêu lắm những con
đường đến cả mai sau...
Con đường nào không
là vạn tấm lòng
Không thấu gian
nan, không ngàn lối rẽ ?
Nếu lòng người giá
băng, vị kỉ
Đất nước về đâu... trong
những con đường?
Nguyễn Thị Bích Trâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét