Bích Trâm
Tìm
đâu trong dáng mẹ cười
Đôi bàn tay gầy run run
Giọt
nước mắt khô mòn mỏi
Giữa
đống tro tàn quờ quạng
Giấu
vết thương lòng giữ trọn niềm tin
Tìm
đâu trong dáng mẹ cười
Nếp
nhăn hằn sâu
Bỏng
rát bàn chân
Giữa
trưa vườn bụi đỏ
Hầng
hậc trên từng cây lúa gieo tròn bóng mẹ
Mùa
lại mùa
thấp
thỏm đói no...
Con
đi trên quê mình, ngỡ chiêm bao
Hồ
nước mênh mông vươn cánh tay mềm
Cái
màu xanh ngày mỗi ngày có khác
Giống
lúa mới chờ trỗi mình mẩy hạt
Vườn
trái nhà ai thơm lựng nắng hè
Cánh
diều bay cao hơn
Con
đường làng dài rộng hơn
Đàn
lợn mủm mỉm hơn
Công
việc bộn bề, mẹ càng già càng trẻ…
Bao
đổi thay từ một điều không đổi
Mẹ
- Quê hương cho con nợ chính mình./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét