Cha
Mẹ là dòng nước mát
Cha là rãnh cày thô
lúa trĩu bông đơm hạt
nuôi đàn con dại khờ
Cha lặng thầm như đất
giấu màu mỡ bên trong
dạy con bằng ánh mắt
chứa bao niềm ước mong
chiếc roi tre im lặng
nhịp trên đà cửa tre
những ngày con trốn học
rong chơi quên nẻo về
lời khen Cha cũng kiệm
quát mắng Cha cũng không
như đất quê im lặng
nuôi lúa khoai trên đồng
bắp cày bằng gỗ mít
gọng cày bằng mù u
vừa nhẹ trâu vừa chắc
chiếc roi bằng dủ dẻ
mót - cho trâu sợ đòn
nhưng chỉ nghe tiếng vút
ít để lằn trên lưng
tình thương Cha là vậy
cụ thể mà ít lời
càng lớn khôn càng thấy
cao sâu hơn biển trời…
Ru
con ve nằm khóc trên chạt ổi
hạ tàn rồi trưa nồng đầu thu
con dế nỉ non trong xó tối
giục đêm tàn… kết thúc lời ru
thạch sùng ru đêm
đàn gà ru sáng
con chào mào hát lửng giữa chừng trưa…
Phải mẹ khóc cả một đời thầm lặng
thành lời ru bên những chiếc nôi đưa !
Mẹ tôi
Ngày Mẹ sinh con leo lét ngọn đèn dầu
mùa giáp hạt cả làng xơ xát đói
tiếng mõ thúc liên hồi thời giặc giã
đêm sơ sinh ta không bình yên…
Tuổi thơ ta quên mất chuyện thần tiên
chỉ biết cắn răng chống chọi
những cơn đói thiếu ăn và cái lạnh mùa
đông nghiệt ngã
lầm lụi lùa trâu đi… đường quê bùn lầy
Nhưng có Mẹ là niềm tin còn lại
dòng sữa thơm không khuất phục đói
nghèo
còi cọc xác thân nhưng tấm lòng vĩ đại
mẹ muôn năm cao cả của thương yêu
Mẹ lầm lũi giục ta kiêu hãnh
mẹ tảo tần giục ta siêng năng
mẹ bóng tối giục ta tìm ánh sáng
mẹ mù chữ giục ta thâu đêm chong mắt
với ngọn đèn
Ngày cả huyện chỉ một mình con Mẹ
bước thênh thang vào ngưỡng cửa giảng
đường
mẹ lại khóc vì sợ con xa cách
níu không gần lại được những xa thương
Và bây giờ con cũng đà bạc tóc
quá bốn mươi Mẹ đã tám mươi tròn
vậy mà cũng không ít lần Mẹ khóc
là những lần bất hạnh đến cùng con
Cao cả thế ! Trên đời duy có Mẹ
con đội trên đầu, con giấu trong tim
thờ phượng mãi… và Mẹ ơi ! Có lẽ…
nói về Người… thơ chỉ biết lặng im
Lời mẹ ru
Mẹ ơi ! một nắng hai sương
Ru con khoan nhặt đoạn trường khúc ca
Cuối sông đầu chợ bôn ba
Nuôi con bạc tóc nếp già hằn sâu
Trầu xanh cùng trắng miếng cau
Nhai với vôi bạc đậm màu thủy chung
Nghĩa ân là chuyện vô cùng
Dạy con từ thuở lọt lòng nằm nôi
Mà khi đã lớn thành người
Chuyện đời Mẹ kể chưa nguôi nỗi lòng
Nực mùa Hạ rét mùa Đông
Lời ru gạn đục khơi trong cánh cò
Triền miên bao nỗi âu lo
Qua sông nước lớn con đò chồng chênh
Mẹ ru trăng lặn nước lên
Cuốn theo dòng lũ… bập bềnh lời ca
Bế con vào bồng con ra
Trông mây, trông gió suy già đoán non
Sợ đau lòng phận cò con
Đắng cay Mẹ chịu….ngọt ngon Mẹ nhường
Ầu ơ…cá bống rút xương
Ơi à….trường đoạn đoạn trường lụy lưu
Quan quan cái con thư cưu
Tỉ tê ả Chức, chàng Ngưu đôi bờ…
Mẹ ru từ bấy đến giờ….
Lớn khôn rồi vẫn ngây thơ trong lòng
Lời ru gạn đục khơi trong...
Mai
Bá Ấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét