Thúy An lớp 8/1 trường THCS Nguyễn Hiền Phú Ninh
Trong cuộc đời của mỗi người, ai cũng
có một người thật đặc biệt trong trái tim, đặc biệt đủ để in dấu trong tâm khảm
họ vượt qua thời gian, khoảng cách. Đối với tôi, người đó là thầy, người mà tôi
rất mực yêu quý và cảm phục.
Trước đây tôi là học sinh trường THCS
NVT, là một cô nữ sinh lớp sáu mới chập chững bước chân vào trường nhưng với
tính cách hòa đồng thân thiện, tôi nhanh chóng bắt thân được với mọi người. Và
có lẽ tôi cũng đã in được ấn tượng tốt với thầy. Thầy là một giáo viên trẻ mới
ra trường, được tuyển về trường tôi làm giáo viên tổng phụ trách . Tôi khá ấn
tượng với thầy về vẻ ngoài lanh lợi, cao ráo và khuôn mặt điển trai. Thầy khá
vui tính và hài hước nên tụi học sinh chúng tôi rất quý thầy.
Do có được thành tích học tập khá tốt
từ những năm học tiểu học, tôi được đề cử làm lớp trưởng và có một chân trong
bnar chỉ huy liên liên đội. Đối với một đứa con gái mới chân ướt chân ráo bước
vào trường như tôi thì kể ra là khá hãnh diện. Tôi xuất hiện trước mọi người
với vai trò làm MC, làm hoạt náo viên,… trong những hoạt động vui chơi do nhà
trường tổ chức. Hoàn thành những nhiệm vụ đó một cách xuất sắc, tôi nhanh chóng
trở thành tâm điểm của bạn bè, là học trò cưng của thầy. Tôi vui lắm! Chuyện sẽ
chẳng có gì đáng kể nếu như tôi không mắc phải một lỗi lầm nghiêm trọng với
thầy. Chả là tôi có một “xích mích” nhỏ xíu với thầy, hôm vừa rồi, tôi hỏi thầy
vài câu nhưng chắc là do vôi quá nên thầy chưa kịp trả lời. Tụi bạn tôi thấy
vậy thì quay ra cười rồi “Ê……” cho tôi một tràng dài. Thầy làm tôi tẽ tò quá
mức. Kể từ hôm đó tôi giận thầy, những tôi nghĩ chắc thầy không biết. Sau này
nghĩ lại tôi thấy lúc đó mình trẻ con quá, thầy là người lớn để ý đến những chuyện vụn vặt ấy làm gì chứ. Tôi giận
thầy đã làm tôi mất mặt trước bạn bè, đánh đổ biết bao ý nghĩ tốt đẹp của chúng
trước đây giành cho tôi… Tôi đem tất cả những “uất ức” trẻ con ấy ra kể tất tần
tật với hai đứa bạn thân của tôi. Cuối cùng tôi hạ một câu kết “Tao thấy ghét
“ông” thầy H. kinh khủng!” mà chẳng thèm
vặn nhỏ vô-lum xuống mặc dù lúc đó chúng tôi đang đứng trước cửa phòng thầy.
Khi đó tôi đứng quay lưng ra ngoài, còn hai đứa bạn tôi đứng nhìn vào trong. Tôi đâu hay biết là thầy đã đứng đó và nghe
hết tất cả. Chỉ khi chúng nó thốt lên, những tiếng đầy kinh hãi : “Chết rồi…
thầy … thầy … đứng… sau lưng mày kìa” tôi mới hoảng hồn. Tôi tái mặt phóng ù ra
ngoài cổng trường mà chăng thèm quay mặt lại xin lỗi thầy một tiếng.
Thầy khá thân với ba má tôi nên tôi nghĩ
chẳng sớm thì muộn thầy cũng sẽ kể “tội trạng vô lễ với giáo viên” của tôi cho
ba má nghe. Nhưng không, một ngày, hai ngày rồi ba ngày … trôi qua, vẫn chẳng
có chuyện gì xảy ra cả. Thầy không hề nói với ba má tôi! Tôi nghe hai đứa bạn
tôi kể lại lúc đó nhìn thầy giận ghê lắm, mặt thầy đỏ ơi là đỏ… Ừ thì đúng rồi,
chắc là thầy thất vọng về tôi nhiều lắm. Hình ảnh cô học trò ngoan hiền của
tôi, trong mắt thầy trước đây chắc không còn nữa rồi… Tôi buồn lắm. Nhưng có
một chuyện đáng nói hơn hết là sau đó, thầy vẫn đối xử, nói chuyện bình thường
với tôi.(?!) Tôi thật sự ngạc nhiên về điều đó. Chẳng lẽ thầy không hề giận tôi
ư? Tôi và thầy đều không nói gì đến chuyện cũ, mọi chuyện cứ thế trôi qua, và
tôi rất biết ơn thầy về điều đó. Phải chăng cái gọi là bao dung, độ lượng của
một người thầy đã xóa đi tất cả. Lúc ấy đối với tôi, thầy chẳng khác nào một vị
thần, vị thần đong đầy tình yêu thương với học trò.
Đã một năm trôi qua, tôi đã chuyển đến
trường khác, những đến một lời xin lỗi tôi cũng không nói với thầy. Nghĩ lại
tôi thầy giận mình quá. Thầy đã dạy tôi một bài học tuyệt vời về lòng vị tha,
nhân ái. Tôi – sẽ mãi mãi khắc sâu bài học ngày xưa cùng với hình bóng của thầy
trên đường đời. Chợt, văng vẳng đâu đây, vang lên bên tai tôi câu hát.
“Dẫu
đếm hết sao trời đêm nay
Dẫu
đếm hết lá mùa thu rơi
Nhưng
ngàn năm, làm sao em đếm hết công ơn người thầy….”
Thật đúng
như vậy thầy ơi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét