Viết tặng chính tôi
Rớt đội tuyển!
Cuộc sống quả thật không dễ dàng gì khi ba từ ấy xảy ra
trong đời. Và thật tồi tệ khi nó lại chọn chính tôi mà rơi...
Chiều hôm ấy khi tôi đang ngồi cặm cụi làm bài thì cô giáo
báo có điểm thi tôi , ngước mắt nhìn đầy niềm hy vọng , lẵng lặng chờ tên
tôi.Phan Thị Thu Tuyền, tôi giật mình vì điểm bài cuối tôi thấp hơn mong đợi và
càng giật mình hơn khi tôi xếp thứ … trong khi chỉ tiêu là 12. Tôi bàng hoàng,
mọi thứ cảm giác trộn lẫn vào nhau, đánh đố nhau, cộng hưởng nhau làm tôi đau
nhói. Tưởng như một ai vô tình bóp nát trái tim tôi mà thực ra chỉ có chính tôi
đang bóp nó.
Tôi đau!
Một học kỳ nỗ lực
không mệt mỏi, những giờ học liên tục trong những tháng không ngừng nghỉ dường
như lấy đi tất cả sức lực của một đứa 14 như tôi. Tôi đã cố gắng hết sức vì tôi
quyết tâm hết mình nhưng tại sao mọi thứ lại không được đền đáp xứng đáng? Tại
sao mọi thứ xảy ra không theo 1 trình tự logic nào cả? Tôi rớt. Ừ, tôi rớt rồi.
Tôi phải đối diện với mọi người, với mọi thứ như thế nào đây?...
Thứ cảm giác đang chảy trong tôi lúc này chỉ còn lại duy
nhất 1 vị… Đắng! Đắng ngắt như tách cafe không đường và không đá.
Bất giác điện thoại rung... Là Bj - đứa bạn thân nhất của
tôi suốt quãng đời học sinh. Tôi giơ tay định chùi vội dòng nước mắt đang lăn
trên má, nhưng tôi vẫn chưa khóc thì lấy gì chùi. Nhấc máy với giọng bình
thường nhất có thể:
- Bj à! Tớ đây, sao gọi vào đêm hôm khuya vậy - lòng tôi âm
ỉ chỉ chực chảy máu...
- Tuyền ơi, tớ đậu rồi. Mừng quá đi mất! Cậu là người đầu
tiên tớ báo tin này đấy - Bj tíu tít, giọng xen lẫn 1 niềm vui lớn.
- Ừ, chúc mừng cậu nghen - tôi vẫn đang cố bình tĩnh.
- Mà hình như lớp anh chưa công bố điểm phải không? Lâu nhỉ! À mai rủ thêm Su rồi bộ
ba tụi mình đi ăn bánh kẹp đi, tớ bao - sự mừng rỡ lan truyền, căng mọng trong
từng câu chữ của Bj.
- Ừ! Thôi tớ đang buồn ngủ, mai gặp.
Tôi cúp máy, gập người xuống, nước mắt bắt đầu lăn dài. Tôi
khóc! Cắn môi lại nấc từ cái vì tôi không muốn ba mẹ tôi biết. Mọi chuyện đang
trượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi. Những giấc mơ tắt nghẽn trong cổ họng.
Chưa bao giờ có 1 ai đó nói tôi rớt và chính tôi cũng tự nói với mình như vậy.
Vậy mà...
Khi tôi mệt mỏi, khi trong chính tôi đang giằng xé thì Su
gọi. Có lẽ giờ Su đã biết tôi rớt mà không, biết trước cả tôi nữa kia. Tôi và
Su cùng lớp cơ mà. Tôi lại gạt những dòng nước đang lả chả rơi trên mặt, bật
nắp điện thoại. Không để tôi kịp lên tiếng Su hỏi tôi, giọng không hề có chút
an ủi nào:
- Ổn chưa?!
- Ổn. Tớ thì khi nào không ổn - tôi nhả từng từ được bọc
dưới lớp vỏ thản nhiên khó phát hiện.
- Tớ đậu rồi - giọng Su vẫn bình thường không chút cảm giác
buồn hay vui.
- Ừ, tớ biết. Cậu và Bj. Cả 2... Chúc mừng cậu - tôi ngập
ngừng.
- Cậu khóc đi, Tuyền... – Su xuống giọng - cậu chả mạnh mẽ
như cậu nghĩ đâu - 1 giọng ấm, man mác buồn. Tôi cảm nhận được điều đó nhưng
vẫn ngang bướng như cái cách tôi thường thể hiện:
- Đừng nghĩ thế... Tớ không yếu đuối... Tôi ngưng bặt rồi
lặng lẽ khóc... Từng giọt nước rơi xuống nhẹ nhàng nhưng bản thân nó lại rất
nặng nề.
Su im lặng cho đến khi tôi lên tiếng:
- Thôi cậu ngủ đi. Ngày mai... Ừm... Tớ không đến, cậu nói
với Bj giúp tớ.
Tôi đột ngột cúp máy. Và tắt nguồn... Tôi hiểu mình cần 1
giấc ngủ dài để đủ dũng khí nói với bố mẹ. Rằng tôi đã rớt... Chả sao, tôi chấp
nhận điều đó vì có gượng ép thế nào, có hoang đường thế nào thì ngày mai hay
ngày mốt hay những ngày sau tôi cũng phải hiểu ra rằng mình đã rớt. Nước mắt,
đôi khi chỉ làm người ta yếu lòng hơn mà thôi. Tôi biết sức của tôi có vậy, dù
rất cố gắng để thay đổi mọi thứ nhưng tôi vẫn không thể. Tôi luôn nghĩ là do
tôi chưa thực sự máu lửa, do tôi không tin vào bản thân mình, do tôi chưa thực
sự cố gắng hết sức nhưng không ………..
Tôi cố gắng ngủ, cố gắng đem những kí ức ngày xưa để xua đi
cái cảm giác bại trận.
***
Ngày xưa ngô nghê và hồn nhiên. Ngày xưa, tôi tự tin khi nói
về môn học mình yêu thích. Ngày xưa, tôi, Su, Bj hay cùng đạp xe đến trường dọc
theo con đường đầy lá rơi vào mùa thu. Con đường với những quán bánh kẹp mà tụi
con gái rất thích, 1 con đường dài lắm ngã ba thường mỉm cười trước những trò
điên khùng đuổi bắt nhau, cùng nhau đội mưa hát ngêu ngao của lũ học sinh tinh
nghịch. Con đường ấy giờ xa xôi lắm rồi, xa xôi như cái cách người ta cố gọi
quá khứ về…
***
Và còn bao nhiêu cái nhiều khi như vậy nhỉ?! Tớ không nhớ
nữa, có lẽ bây giờ tớ đang bận khóc Su à.
Nước mắt lại đến… Có lẽ, tôi ghen tị với Su… Mà cũng có lẽ,
tôi đang tự thương hại chính mình…
Cứ thế, tôi ngủ thiếp đi… Vài lần trong đêm giật mình tỉnh
giấc, lại khóc. Rồi lại ngủ…
Hôm sau, khi tôi tỉnh giấc là khi mẹ ân cần an ủi tôi. Mẹ
biết rồi con gái àh!!!… Tôi xấu hổ, trùm kín chăn hồng. Mẹ lặng lẽ ngồi đó như
chừa sẵn cho tôi 1 cõi lòng để tôi chui tọt vào trong. Mẹ tôi bao giờ cũng hiền
lành đến vậy. Nhưng tôi bướng bỉnh chối từ cõi lòng ấy… Khi đủ dũng cảm, tôi
ngồi thẳng dậy cười với mẹ 1 nụ cười méo mó và xấu xí nhất, nhưng lòng tôi nó
man mác buồn. Tình thương là vô tận nhưng không bao giờ thừa thãi cả.
Tôi ngồi vào bàn ăn, với tay lấy muỗng định múc vào chén
cháo lỏng nóng hổi mẹ nấu nhưng ba tôi bất chợt nhìn tôi, lộ 1 vẻ thất vọng rõ
rệt:
- Đó là tất cả quyết tâm của con sao?! – đôi mắt nhìn xuyên
qua trái tim chắp vá đang hổn hểnh trên ngực tôi. Để rồi những mảnh vá vơi vãi
khắp nơi, trái tim tôi không còn là 1 khối nữa. Nó vỡ ra trong câu nói có phần
hờ hững, có phần trách móc kia. Tôi thả thìa, chạy ào vào phòng và khóc… Nước
mắt giàn dụa. Tôi hẳn trông thê thảm lắm! Ba cố ý hay vô tình cứa sâu vào nỗi
đau của tôi? Mà dù có thuộc tuýp nào đi chăng nữa, tôi cũng không trách ba, có
chăng tôi chỉ trách chính mình mà thôi. Mặc cho mẹ tôi kêu liên hồi, tôi vẫn
cho tôi một mình. Tôi muốn được bình yên vào lúc này. Cố lên, Tôi à! Tôi tự nhủ
với chính mình.
Mãi đến chiều, khi mọi thứ ổn thỏa hơn trong mình, tôi mở
cửa sổ. Ngước mắt lên nhìn màn mưa đang giăng, hát ngêu ngao holding back the
tears theo cái cách của Su. Thanh thản hơn nhiều, rất nhiều.
“Khi ta mệt mỏi đừng bắt bản thân ta phải gồng lên chịu
đựng, ta cứ cho ta được bình yên và rồi mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi” - Câu cửa
miệng của chị tôi – tôi nhớ về nó và mĩm cười nhẹ. Từ khi nào sự thất bại biết
được giá trị của nó? Phải chăng đó là khi ta cứ đi trên con đường mà ta lựa
chọn? Tôi sẽ vẫn cố gắng để thực hiện ước mơ giang vẫn còn giang giở ấy. 1 Học
kỳ nữa cho ước mơ bước vào trường chuyên. 1 HK thì có là bao. Nhưng quả thật,
tôi vẫn còn chưa thôi xót xa. Thất bại này nó cay đắng quá! Nó như 1 hạt mầm
giết chết sự tự tin tôi cố gắng ươm trong cả 1 ngày… Tôi ngắm nhìn mọi thứ và
cũng khóc. Ừ, nước mắt đâu có cớ để ngừng lại… Thực sự, tôi buồn nhiều lắm. Nỗi
buồn ấy xa xăm lắm…
***
Mẹ gõ cửa gọi tôi xuống ăn tối. Tiếng mẹ dịu và ấm tựa 1 cõi
lòng rộng và sâu. Tôi mở cửa, không kìm lòng lại, ôm mẹ khóc nức nở. Khoảnh
khắc ấy, mẹ im lặng. Rồi khi tôi phì cười, đủ dũng khí để đối diện với ba, mẹ
xoa đầu trách tôi khờ. Tiếng mẹ nói dịu dàng làm tôi thanh thản hơn. Tôi xuống
bếp. Và…ba tôi ở đó. Ba không nói nhưng ánh mắt ba không hề dễ chịu tẹo nào.
Ánh mắt ấy làm tôi sợ, làm tôi cảm thấy có lỗi, ánh mắt chất chứa những nỗi
buồn thầm kín…Bây giờ tôi mới hiểu, ba làm vậy vì ba muốn tôi mạnh mẽ hơn mà
đối diện với cuộc sống, quan trọng hơn là đối diện với thất bại. Tình cảm đôi
khi không được thể hiện ra ngoài nhưng nó âm ỉ và sẽ cháy bùng lên khi nào cần
đến. Cảm ơn ba tôi nhé!
Gia đình vẫn là 1 điểm tựa cần thiết trong cuộc sống. “Có gì
đâu em. Vì đó là cuộc sống. Dũng cảm lên”- cái sms của chị tôi, tôi vẫn lưu
trong máy và tôi vẫn nhớ hoài… Tin nhắn đầu tiên đến khi tôi bật nguồn điện
thoại. Sau đó, tin nhắn của Su và Bj lũ lượt kéo đến. Tôi hiểu, tôi không hề cô
đơn trên bước đường gập ghềnh này. Nhưng, tôi không đủ tự tin để reply… Lại tắt
…
Ngày hôm sau, Su và Bj đến nhà. Tôi không gặp vì lý do tôi
cần yên tĩnh… Cả 2 về trong ánh mắt buồn… Tôi nhìn qua khung cửa sổ. Cuộc sống
là vậy, không có gì trọn vẹn cả. Nếu 2 miếng hoàn hảo thì miếng cuối cùng sẽ vỡ
và không hoàn hảo.
Những ngày sau đó, tôi cố gắng thu dọn mọi thứ. Tôi loay
hoay trong căn phòng nhỏ , để cuối cùng quyết định refresh lại mọi thứ. Tôi thân mến! Vì đó là
cuộc sống, hãy dũng cảm lên tôi ơi – đây
chỉ là thất bại đầu đời thôi, hãy mạnh
mẽ đối diện và vượt qua nó! Bởi sau này cuộc sống còn nhiều thử thách và vấp
váp lớn hơn thế rất nhiều nhưng người ta vẫn phải vượt qua nó để trưởng thành
và… để biết, mình còn có thể vượt qua
rất rất nhiều khó khăn trên đường đời. Một mai nhất định sẽ có lúc nhìn lại
.Tôi muốn nói lời thầm cảm ơn cuộc sống, cảm ơn những thất bại!Chỉ cần tôi giữ
một niềm tin và biết rằng,Tôi không hề cô đơn trong những thất bại của mình,
vẫn còn rất nhiều người thân yêu ở bên
tôi!
Ông trời đóng của
chúng ta cánh cửa này thì sẽ mở cánh của khác cho ta.
15/12/2013
Phan Thị Thu Tuyền -THCS Nguyễn Hiền Phú Ninh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét