Thế là ngày sinh con gái sắp đến rồi. Má không
bao giờ quên.
Con ơi con có biết hạnh phúc biết
bao khi được làm má, được nhìn thấy con khôn lớn mỗi ngày.
Má bồi hồi nhớ lại. Những năm mới lập gia đình. Cuộc sống khó khăn, đồng
lương không đủ sống. Ba má làm đủ thứ
việc. Nào là làm ruộng, trồng sắn, bán sách, buôn sắn khô sắn tươi, bện chổi đót…. (ngoài
việc ở trường). Quần quật đi dạy
rồi vô bao sắn , may bao sắn. Và rồi ba con bị đau, nằm bệnh viện gần cả tháng,
má phải mang bụng bầu đạp xe đạp 30 cây số mỗi ngày xuống bệnh viện. Trời nắng
nóng, mưa rào buổi chiều, đường quốc lộ đầy hơi, khói đất nồng nặc. Mày đay nổi
đầy người. Má không lo
cho mình chỉ lo cho con sinh ra có hề gì.....
Và
con đã ra đời trong niềm mong đợi. Con kháu khỉnh và đáng yêu lắm con à. Năm
lên hai tuổi con thường hay bị đau cảm và bệnh thương thực. Mỗi lần con lên cơn
sốt, nôn mữa, tâm thần má bấn loạn, lo lắng, hốt hoảng nghĩ đến cả những điều tồi tệ nhất. Má thật
yếu đuối phải không con? Và rồi con lại khỏe. Và rất dễ thương. Không phải là “mẹ
khen con” đâu.
Con đã lớn và cũng đã hiểu về ba
má. Ba con tuy nóng tính nói những lời hơi khó nghe nhưng là người rất chiụ thương chịu khó và rất
thương con cái. Con cũng đã hiểu về những nỗi khổ tâm má đã trải qua. Có lẽ
không gì bằng. Và cả nỗi khổ sinh em Gâu…Phải mất đến năm năm kể từ khi sinh em
má mới vơi đi phần nào những giọt nước mắt …Má đi trên đường, nhìn dòng người
qua lại mà suy nghĩ: “Sao ông trời lại
thử thách con nhiều đến thế …Con có tội gì đâu …” .Nhưng rồi má đã cố gắng, sống lạc quan vì con và em G.
Ông trời có lẽ đã thương tình má nên đã cho má có một con gái là con. Má và con hai thế hệ khác nhau ý thức khác nhau quan niệm sống khác nhau khó có thể có những điểm tương đồng . Nhưng cho dù con có thể làm những việc má chưa hài lòng, có thể con của má chưa bằng thiên hạ , với
má, con là nhất nhất . Con gái dễ thương học giỏi và ngoan... Đơn giản là vì má
rất yêu con. Má đặt hết niềm tin của cuộc đời vào con. Con là tất cả.
Giờ đây con má đã ở một nơi rất xa. Nhiều lúc buồn má cảm thấy nhớ con vô hạn . Nhưng nghĩ đến con đến cu Gâu hay đau ốm mà nghĩ má cần phải mạnh mẽ lên.
Cuộc sống tự lập với những hoạt động
tập thể chắc chắn sẽ làm cho con gái má ngày càng khôn lớn trưởng thành và có một chỗ đứng trong xã hội.
Gánh nặng gia đình sau này sẽ đè nặng trên vai
con. Nhưng biết làm sao con ơi. Có lẽ đó
cũng là số phận. Má không muốn trao cho con gái bé bỏng nhưng cuộc đời là vậy con à. Mang nặng kiếp người thì làm sao không chịu khổ đau. Nhưng có lẽ trong khổ đau con người sẽ tìm thấy niềm hạnh phúc.
Nơi xa xôi đất Sài thành con có được tình yêu sự quan tâm chu đáo của các
dì và các cậu. Con hãy khắc ghi công ơn đó vào đáy lòng con à. Má tin rằng con
của má là người sống có trách nhiệm, sống nhân hậu, có tình có nghĩa.
Lời cuối cùng nhân ngày ý nghĩa sắp đến, má mong con sống yêu đời, lạc quan, học
tập làm việc hết sức mình, biết quan tâm yêu thương đến những người xung quanh nhất là những người khổ hơn mình và rèn cho mình những kĩ năng sống tốt nhất. Hãy trưởng thành bằng sự nỗ lực của trí tuệ và tâm hồn chính mình
con nhé. Yêu con thật nhiều.
Tháng 11/ 2014
Má của con
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét