40.
Về phố không lời hẹn
nhớ mùa xưa không trăng
ta lãng du mộng mỵ
vẫn không nguôi đợi rằm
đêm nay hồn cỏ hát
lời muộn phiền ăn năn
đêm nay hồn cỏ khát
giọt sương từ trăm năm!
41.
Đợi em tàn cơn mơ
anh nhặt nhạnh tiếng cười rơi bên kẹt
cửa
ngây ngô như buổi dậy thì
mắt bồ câu đen láy dấu trong tóc mai
nụ cười như yêu như thẹn như hò hẹn
mộng đầu gửi nhau con đường đi chưa
kịp đến
mà
xanh xao ngoài ngõ tiếng đời hú gọi
ngày ấy cớ sao nhìn nhau không nói
để lặng câm bây giờ hóa đá ăn
năn!
42.
Phía núi xa em chưa lần đến
dã quỳ vàng đợi em
cành hoa chưa hái
sao nở vội ngày anh chưa kịp đến
sao nở vội ngày anh chưa kịp về
sao nở vội không như lời thề ấy
vàng chi mà mênh mông.
Phía núi xa ta di trú theo mùa chim
làm tổ
loài chim tránh rét quê nhà
cọng rơm quê tha một đời thương nhớ
xây nên hình hài tuổi dại đã mù xa...
tóc có còn chấm ngang lưng lằn ranh
trinh nữ
mà lênh loang quê người giọt máu tự
tim ta?
43.
Oằn lưng gánh cuộc đời
lốm đốm phía ngày nước mắt rơi
ngủ đi ngoan hiền đi yêu dấu
trên môi em lời yêu
đáp đậu
ta ru em ngủ ngày biển
lặng
chút thôi ngọt ngào giữa đời cay đắng
để biết
trong chuỗi ngày buồn em luôn có ta.
44.
Bao nhiêu lâu rồi nhỉ, em đã đi
xa
bỗng nhớ em đến lạ lùng đến tận cùng nỗi nhớ
bao nhiêu nữa nỗi đời đè lên ngày anh mỏi mệt
về đi em, bên em anh chịu mình thua thiệt
cho ta vui sứ mệnh làm người
cho em vui vang vọng tiếng cười
mẹ sinh ra em và mong
ta biết yêu em
yêu như tay chân không
lìa dứt được
sao ra đi khi tình
chưa đầy như lòng mẹ ước
để mỗi ngày lại mỗi
chiều làm người anh mồ côi!
45.
Sau cơn mơ chỉ còn lại nỗi buồn
chỉ còn có gió của ngày không nắng.
ngày em với những bước chân thầm lặng
đi vào cõi vô thường.
Bước chân mang cả giấc mơ tuổi trẻ của tôi
cả tình yêu của tôi
cả dịu dàng của tôi
vào cổ tích.
Chỉ còn ngu ngơ giữa ngày tịch mịch
thằng bé học đánh vần tích xưa
một ngày chưa xưa…
Nguyễn Tấn Ái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét