Giấc mơ có con đường đầy bằng lăng nhuộm tím
màu vàng bệnh hoạn của ánh đèn nê-ông, nhuộm tím màu xanh già cỗi của lá. Em,
lúc nào cũng đến sớm hơn, đứng tựa vào bằng lăng, nấp vào bóng đêm chờ tôi như chờ chiếc
máy sưởi thiên tạo. Chỉ cần em ngã đầu vào vai tôi, hay tôi dang hai tay ra ôm
em vào lòng là cả trời đất ấm lại, quyến rũ mê hồn. Màu áo, màu mắt em đen
lánh, làm nổi bật làn da thơm mịn trắng, thật sự trắng. Đen trắng tuyệt vời như
chưa có bàn tay họa sĩ tài ba nào pha nổi thứ màu sắc linh diệu ấy.
“Tuýt… tuýt…”. Tôi giật mình, giấc mơ vỡ tiếc hùi hụi
như cái bong bóng hình con cá vàng đâm vào đầu gai nhọn. Một chữ B nổi trên nền
trắng sáng của chiếc di động Nokia.
Tin nhắn chỉ một chữ B viết hoa quen thuộc. Tôi vẫn
thường nhận được những tin nhắn từ em với chỉ một vài ký tự như B., Nh., thậm
chí chỉ là một dấu ! hay ?. Người trong cuộc với nhau, không cần suy nghĩ vẫn
dễ hiểu được tín hiệu rộng lớn, thẳm sâu từ những tin nhắn như thế. Có cái gì
giống hệt mùa đông vừa kéo qua cuộc đời em, ướt lạnh và xám đen. Ở một nơi xa
xôi, tôi vẫn cảm nhận được đôi bàn tay run run đang cần ủ ấm.
Và mỗi lần như thế, tôi thấy một bóng đàn ông to lớn lầm lì,
vồ vập xé toạc áo quần em ra, hì hục cấu cào, nghiến ngấu, vùi dập. Mồ hôi trên
thân hình bụng to hơn mông của hắn nhễ nhại túa ra cái mùi chua chua nồng nồng,
lẫn với mùi men. Rồi hắn lặng lẽ, lạnh lùng bước ra khỏi phòng như sự
lạnh lùng lặng lẽ trước khi bước vào. “Ầm”, cánh cửa đóng nghe khô khốc đến tàn
nhẫn. Em không buồn, không vui mà rỗng như một pho tượng.
Tôi nhìn đồng hồ, đúng 0 giờ 00.
Không tài nào ngủ lại. Những tin nhắn hoang hoải nỗi buồn
nhân sinh của em hầu hết đều đến với tôi vào lúc nửa đêm, khi tôi đang mơ về
những ngày tháng quấn quýt bên em hay nghĩ về những cuộc truy hoan lạnh lùng
cảm xúc, ả giang hồ nằm cười trong khi gã đàn ông không cần một động tác âu
yếm. Sau đó, tôi còn lại một nửa đêm trắng trống huơ hạnh phúc và chật chội
niềm trắc ẩn. Dường như đó lại là những sợi dây vô hình huyền nhiệm đã níu cột
đời tôi vào đời em ngày càng chặt, chặt đến độ dù cố vùng vẫy vẫn không sao
thoát ra khỏi nhau. Cuộc sống đã trở thành thói quen nghiện ngập sự gần gũi, sẻ
chia. Những hẹn hò không thể không có, những bàn tay vuốt tóc- chỉ cần vuốt
tóc- quan thiết như khí trời và hơi thở.
Lại nhớ câu chuyện bên bờ sông Ly Ly trong đêm nhiều
sao, gió thoảng nhẹ hương bồ kết trộn lẫn với mùi hoa dủ dẻ, nước riu ríu dưới
chân như nỗi niềm mãi quanh quẩn. “Không phải Nhật không yêu em. Và em cũng
vậy. Hai mươi tuổi, khi còn là sinh viên, một năm rưỡi trước khi cưới nhau, em
nhẹ nhàng và hạnh phúc hiến dâng tất cả những gì trong trắng, thiêng liêng nhất
của người con gái cho Nhật. Không một chút đắn đo suy nghĩ, không một mảy may
buồn ân hận. Đơn giản chỉ vì em yêu anh ấy, yêu thật sự. Em nghĩ, chỉ có tình
yêu thật sự mới giúp được con người sống bao dung và cao thượng hơn. Sẽ chẳng
có sự toan tính, lừa dối nào ở đó. Đúng không anh? Em không có lỗi với mẹ.
Lần đầu tiên, em còn nhớ đôi mắt Nhật đầy lửa. Lửa đốt cháy
từng đường chỉ khâu cúc áo. Cháy cho đến khi những cúc áo trên người em bung ra
tất cả. Anh run run ngắm nhìn thân thể khát khao đang căng mọng sức sống của em
như người sùng đạo đứng trước tượng chúa. Rồi anh quỳ xuống hôn khắp người em,
từ sợi tóc đến những ngón chân thon mềm, từ vùng sáng da thịt đến những đường
cong ẩn chìm. Anh nắn nhẹ những đốt xương lóng tay, sửa lại cho em từng sợi tóc
vụng về ướt dính vào má, vào cổ. Anh lau cho em những đốm mồ hôi hạnh
phúc. Em cảm giác như anh ấy là con của trời, lãnh sứ mệnh của trời để chăm sóc
em. Bóng anh trùm lên đời em từ đó, vừa uy nghi vừa ấm áp lạ lùng”.
Tôi nghe đêm đang thở cuộc sống của riêng của bóng tối, tiềm
ẩn bao điều bí mật và thú vị. Không hiểu khuất trong cỏ lá có bao nhiêu loài
côn trùng đang thao thiết gọi nhau, rên rỉ oằn mình tìm đến với nhau, hay giấu
chặt buồn đau vào nỗi xa cách? Em dúi đầu vào nửa bờ vai tôi mà kể. Giọng trong
veo như con chim chìa vôi hót buổi sớm mai. Lúc đầu còn chút e ngại, sau tự
nhiên nương tựa hẳn vào tôi. Bờ vai tôi nặng dần đến khi êm ái vì nỗi ấm áp
được làm chỗ che, nơi tựa cho em. Tôi ước, tất cả các máy đồng hồ trên thế gian
đều dừng ngay lúc đó, ít ra là cho tới khi em ngủ được một đêm thật say với
giấc mơ êm ái như tơ trời. Không, nước vẫn chảy riu ríu dưới chân, đêm vẫn dịch
chuyển theo tiếng dế thanh thé. Và em, lạ quá, em kể đó rồi khóc đó, tiếng khóc
cố dằn nén lại, rịn ứa máu, như sợ ai đó nghe được. Rồi tiếng khóc vỡ ra loảng
xoảng trăm nghìn mảnh vụn lóng lánh, sắc lạnh.
“Anh, có phải đàn ông thường chóng nhớ chóng quên, chóng
thương chóng chán không anh? Hay anh ấy đã có một người phụ nữ khác? Hay
cuộc sống công nghiệp hiện đại đã cộm lên quá nhiều nỗi lo và sự toan tính làm
cho con người ngày càng vô cảm, tình yêu ngày càng biến chất? Con đầu của em
năm nay chỉ mới lớp 10 thôi, sống với nhau chưa đầy hai mươi năm mà sao anh ấy
thay đổi nhiều quá? Anh, có phải khi tình dục chỉ còn là bản năng sinh tồn thì
tình yêu cũng đã mất? Ôi, em thèm quá một bàn tay run rẩy của Nhật ngày nào đã
sửa cho em từng sợi tóc lạc đàn bết dính vào má, vào cổ. Em nhớ không chịu nổi
ánh mắt nồng nàn lửa của Nhật tỏa ấm nhẹ nhàng trên da thịt em đang chờ cháy.
Em không thể nào quên được làn môi Nhật đắm say, run rẩy đã dẫn em bay lên và
tan vào mây gió. Em đã mất hết rồi, đúng không anh Hoàng?”
Không, tôi nghe như không phải là em đang khóc mà uất nghẹn
đang cố dìm tiếng khóc của em. Nhớ có lần em cũng đã nấc lên như vậy, tiếng
không thành tiếng, khi kể về sự mất dần cảm xúc với Nhật qua những lần ân ái
gượng ép trong nồng sặc men rượu. Em nói, em hận thù những ai đã xem tình dục
như một trò chơi không cần tình yêu. Em lên án mọi thứ vuốt ve không cần đến
cảm xúc. Em không tin có sự lạnh lùng, thô thiển trong tình yêu đích thực.
Tôi an ủi, em nè, không có sự toàn hảo trong cuộc sống và
trong mỗi con người. Chỉ là tương đối thôi, được mất đan xen lẫn nhau. Sự bao
dung và tôn trọng lẫn nhau trong tình yêu mới là điều đáng nói. Em vẫn khóc:
“Anh là một đàn ông tốt”.
Tôi nghe nhồn nhột sau gáy. Suốt năm tháng bù đầu vào công
việc, hết công việc là những trận nhậu quên mình. Khoảnh khắc cho gia
đình nặng như sự im lặng, khoảnh khắc cho em ngắn và đen như tiếng cú đêm,
khoảnh khắc cho nhân vật truyện ngắn buồn rụng rời mấy đốt lóng tay. Mình còn
ghét cả chính mình huống chi là…. “Một đàn ông tốt”, hay hiện thân đích thực
của con người phức tạp, luôn tự làm đau khổ mình, làm rắc rối thêm cho mình?
“Em, có khi nào em nghĩ trái đất sạch những rắc rối, phức tạp, cũng như con
người không còn mâu thuẫn với chính mình thì cuộc sống sẽ trở nên quá đơn điệu
hay không?”. “Em không nghĩ thế, nhưng biết đâu lại thế. Riêng tình yêu thì
đích thực là một bài ca, phức điệu làm nên giá trị chứ không tự hủy giá trị…”.
Chỉ vì cái tin nhắn một chữ B viết hoa mà sáng hôm sau tôi
phải chạy xe máy hơn chục cây số trong sương, lên đồi xuống dốc, vòng phải rẽ
trái để sang phố núi với em. Dường như chuyện đó đã trở thành một thói quen
hạnh phúc. Em chờ tôi cùng với những mảng sương thở gấp, những tia nắng chưa
kịp thức giấc. Chủ quán vẫn còn ngái ngủ với chiếc váy và khuôn mặt nhàu úa như
đôi mắt em. Thấy tôi, bỗng dưng đôi mắt ấy rực sáng kỳ lạ. Dường như có
một người đàn ông lạnh lùng, thô thiển vừa bước ra khỏi cuộc sống của em.
-Em đã nhân lên chưa?- Tôi hỏi thay cho lời chào buổi sáng.
Em vẫn mải mê theo đuổi một hạnh phúc bất chợt nào đó.
-Nhân 10 ấy mà.
Thay vì trả lời, em cười cười đọc thuộc lòng tin nhắn của
tôi: “Em buồn 1 là anh buồn 10. Cứ thế mà nhân lên”.
Và rồi chúng tôi lại ngồi với nhau, cùng với sự tĩnh lặng và
tinh khiết của sớm mai vùng rừng núi. Ngồi cho đến khi phố lịch kịch bắt
đầu cuộc sống minh triết của ngày mới. Và người đàn ông lạnh lùng trong em tan
dần theo sương. Đến lúc nào thì ông ta trở lại, không cần biết. Chỉ cần biết có
thể trưa nay, hay 0 giờ tối nay, tôi lại nhận được tin nhắn một chữ B. hoặc một
chữ Nh. của em. Cho nên, chúng tôi rất cần những khoảnh khắc như lúc này, giống
như con người cần khí trời để sống, hạnh phúc cần tình yêu để thăng hoa.
Tiêu Đình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét