Thứ Năm, 22 tháng 9, 2016

465/ VẺ ĐẸP MỘT “BÀ TRƯNG”


                                                                              Một ngày dệt bóng dáng hồng
                                                                       Trăm năm trang sử ươm mầm nắng xuân.

Chị em tôi tỏa nắng vàng lịch sử
Nắng cho đời nên nắng cũng cho thơ.
Cảm ơn lời thơ Huy Cận đã nói hộ lòng chúng tôi về vẻ đẹp của chính “chị em mình” trong xã hội hiện đại. Tôi đã tìm thấy vẻ đẹp ấy tỏa hương trên chính vùng quê Phú Ninh, nơi vườn ươm của sự nghiệp trồng người mang tên THCS Lê Qúy Đôn. Và cô Hiệu trưởng của trường – Nguyễn Thị Thúy Vi – chính là nhân vật trung tâm gợi biết bao cảm hứng dạt dào để tôi nên viết tác phẩm nhỏ về “Gương tốt nhà trường, gương sáng nhà giáo”! 

Cứ nghĩ đến câu nói đùa: “Ở Phú Ninh có trường Hai Bà Trưng”, tôi thầm cười. Trường tôi mang tên THCS Lê Quý Đôn nhưng chỉ vì có hai cô làm cán bộ quản lý đấy mà! Lẽ nào lại có “Hai Bà Trưng” của trận chiến chinh phục tri thức trong sự nghiệp trồng người trên vùng đất Phú Ninh quê tôi?. Phải chăng một trong “hai bà” chính  là cô Nguyễn Thị Thúy Vi - Hiệu trưởng của trường? 


             
         Tôi có duyên biết về cô cách đây mười mấy năm khi cùng cô công tác ở trường cũ – THCS Nguyễn Văn Trỗi. Tôi còn nhớ rất rõ, từ Trà My, cô trở về quê chồng - Phú Ninh - sau bốn năm lặn lội lên tận vùng núi cao đem cái chữ cho đàn em nhỏ. Là người con gái của vùng đất Tam Xuân, về làm dâu, nơi đây đã trở thành quê hương thứ hai thân thiết, gần gũi. Để rồi cô tận tình với công việc dạy ở ngôi trường mới với sự an tâm được về gần gia đình chăm sóc hai con nhỏ. Kiến thức môn vật Lý vốn khô khan nhưng những tiết dạy của cô vẫn không thiếu bầu không khí nhân văn. Nhiều học sinh kính yêu cô còn bởi năng lực chuyên môn vững vàng, phương pháp truyền đạt dễ đi vào tâm hồn, trí tuệ trẻ thơ. 
          Nhiều lúc tôi tự hỏi: “Có cô Hiệu trưởng nào lại trông trẻ xinh như cô Thúy Vi không nhỉ?” Tôi rất thích ngắm nhìn gương mặt tròn trịa, làn da trắng trẻo, đôi mắt sáng dưới hàng lông mày đen, cong mềm mại luôn tỏa ánh nhìn ấm áp. Giọng nói cô luôn nhỏ nhẹ, lời lẽ mộc mạc tạo nên cảm giác gần gũi, thân thiện đến lạ kì! Nhìn cái dáng vẻ ấy, có lẽ không ai nghĩ rằng cô là một người mẹ đã có hai con đang tuổi ăn học cấp 2,3. Tôi biết, cô cũng rất vất vả khi phải chăm lo cho bữa ăn hằng ngày và việc học hành của con cái. Nhiều lần tổ tôi mời cô dự tiệc vui nhỏ cuối học kì, cô khéo léo từ chối. Và ai cũng biết cô phải vội về lo bữa trưa cho gia đình và đón đưa con đi học. Nhìn cái dáng vội vã của cô gữa trưa nắng tôi thầm nghĩ: “Dù đã là hiệu trưởng, cô có khác gì mình đâu -  vẫn như con cò vất vả sớm hôm trong tổ ấm gia đình thân thương là thế!”. Vậy  đó, cô đã vượt qua những khó khăn trong trách nhiệm lặng thầm của những thiên chức ở một người phụ nữ để làm người chỉ huy giỏi nơi học đường.
Và chính tôi cũng từng ngỡ ngàng khi biết cô giáo trẻ mới chỉ có chưa đến 10 năm trong nghề lại được bổ nhiệm làm Phó Hiệu trưởng. Và rồi qua lời trò chuyện với một số thầy cô ở nơi  trường mới - THCS Nguyễn Bỉnh Khiêm- tỏ ý thán phục, yêu mến tôi mới dần hiểu ra. Cô Phó Hiệu trưởng trẻ dịu dàng, cần mẫn, chu đáo đã làm tốt bổn phận “nàng dâu trăm họ”. Bốn năm so với các bậc tiền bối có là bao nhưng cô đã chứng tỏ uy tín về năng lực, phẩm chất để rồi cô tiếp tục chặng đường khởi sự gian nan ở các lớp Chất lượng cao - tại trường THCS Nguyễn Hiền. Giờ đây, cô đã là Hiệu trưởng và cũng là Bí thư chi bộ nhà trường ở ngôi trường mới mang tên THCS Lê Quý Đôn.
Tôi vốn thích ngắm nhìn cô trong những bộ áo dài tha thước và càng thích hơn bởi vẻ bình dị, khiêm tốn trong lời nói khi cô đứng trước hội đồng sư phạm: “Được làm việc với đội ngũ thầy cô là những con chim đầu đàn trong ngành  nơi trường điểm của huyện là niềm vinh dự đối với tôi. Tôi muốn được lắng nghe những ý kiến hay và trân trọng tất cả sự  cống hiến của các thầy cô”. Và cô đã chứng tỏ điều đó bằng phong cách “quần chúng, dân chủ, nêu gương” học tập từ gương Bác vốn đã thấm nhuần trong lời ăn, tiếng nói, cách ứng xử. Mọi việc lớn nhỏ đều được cô đưa ra công khai lấy ý kiến của tập thể. Nhờ vậy tập thể nhà trường luôn có sự đoàn kết, nhất trí cao. Và có lẽ trái tim ấm áp của một người nữ cán bộ quản lý trẻ đã làm dâu, làm mẹ, làm vợ luôn thấu hiểu “mỗi nhà mỗi cảnh” nên đã có sự phối kết hợp với Phó Hiệu trưởng cũng là “Bà Trưng thứ hai” khi phân công công tác giảng dạy chính khóa, nâng cao, bồi dưỡng hợp tình, hợp lý. Là một giáo viên dạy Văn, chính tôi cũng thật sự cảm động khi cô dự giờ góp ý cặn kẽ chân tình và có hay nữa chứ! Tôi biết cô rất quan tâm đến công tác chuyên môn, nâng cao chất lượng giáo dục của trường ấy mà! Trường tôi luôn rộn ràng không khí giảng dạy tích cực là bởi linh hồn của cô Hiệu trưởng có tư tưởng đổi mới đấy thôi.
          Điều mà ai cũng quý mến ở cô là sự nhiệt tình, tận tụy với công việc. Có hôm, ở lại trường vào buổi trưa mà cô vẫn không nghỉ ngơi được vì còn phải lo nhiều công việc, hồ sơ, sổ sách. Thậm chí cô còn phải mang việc trường về làm vào ban đêm cho kịp hoàn thành. Việc sắp xếp lịch để mời và tiếp đón phụ huynh cũng được cô quan tâm và thực hiện bằng cả tấm lòng, sự hòa đồng, gần gũi. Tuy bận rất nhiều việc nhưng cô không quên dành thời gian dự giờ sinh hoạt chào cờ đầu tuần cũng như quan tâm sâu sát đến các hoạt động ngoại khóa, ngoài giờ lên lớp. Những lời tâm tình nhỏ nhẹ nhắc nhở về an toàn giao thông, giữ vệ sinh môi trường, tiết kiệm điện nước…của cô hiệu trưởng luôn chu đáo đã là nguồn động viên lớn để các em học sinh thi đua học tập, rèn luyện và làm theo gương Bác. 
Và riêng tôi thì ấn tượng nhất về cô bởi phong thái, cách ứng xử của người làm quản lý. Tôi còn nhớ, có một lần họp hội đồng sư phạm nhà trường về vấn đề thi đua, có nhiều ý kiến bàn luận, tranh cải đến mức căng thẳng. Tôi cảm thấy rất lo ngại cho cô khi phải giải quyết vấn đề vô cùng nan giải. Nhưng rồi, tất cả trở nên nhẹ nhỏm, sáng tỏ bởi tình và lý hòa quyện khi cô luôn bình tĩnh, ôn tồn, nhã nhặn, mềm dẻo nhưng cũng rất cương quyết. Quả là một phong cách Hiệu trưởng trẻ mà tôi hiếm thấy!
Cơ ngơi của ngôi trường mới còn ở chặng đầu xây dựng. Dường như cô đã hình dung hết được những khó khăn về mọi mặt và kịp thời tranh thủ được sự quan tâm, ưu ái của các cấp lãnh đạo về vật chất lẫn tinh thần. Nhờ vậy, sân trường còn dang dở những mảng sân bê tông đã mang màu xanh của cây lá. Niềm vui hân hoan của em thơ khi ngày ngày đến lớp, giải nhất toàn đoàn trong các kỳ thi cấp huyện và cấp tỉnh, các giải quốc gia đã ghi dấu hình ảnh ngôi trường mang màu sắc của sự trẻ trung, năng động, nhiệt huyết nhờ người chỉ huy dám nghĩ, dám làm.
Có lẽ vì vậy mà trong lòng tôi, cô là người tôi nghĩ đến đầu tiên khi viết về gương sáng nhà trường. Khi tôi nói ý định và tỏ ý xin phép thì nhiều lần đều bị cô nhất quyết từ chối. Cô mỉm cười, một nụ cười thật tươi, thật hiền và giọng tâm tình: “Em cảm ơn chị rất nhiều đó. Thiệt tình em tự thấy mình chưa đóng góp được gì. Em muốn chị viết về các thầy cô trường mình đi…”. Thế rồi, cô nêu ra tên của nhiều thầy cô … Cô nêu nhiều đến nổi tôi không nhớ hết. “Các thầy cô trường mình đều là những tấm gương đáng được ngợi ca đó chị à. Điều em muốn ai cũng biết đến là học sinh trường mình nhiều em rất xuất sắc và các thầy cô trường mình ai cũng có tài, có tâm”. Cô luôn nghĩ vậy mà. Biết làm sao? Phải vất vả lắm tôi mới tìm hiểu thêm một số thông tin về cô...
          Chính lời nói tâm sự đó đã làm tôi thêm thầm phục cô và nhớ về mấy câu thơ cô viết được đăng trong tập san Lời ru của trường THCS Nguyễn Văn Trỗi nhân kỉ niệm ngày 20 tháng 11 năm 2003 - cách đây mười ba năm với những tình cảm chân thành, thắm thiết mà cô đã dành cho nghề trong bài thơ Em là cô giáo.            
                   Dẫu dòng sông còn lắm thác ghềnh
                   Em vẫn là em vững tay chèo cập bến
                   Ôi mái trường yêu muôn ngàn thương mến
                   Cô giáo là em - thầm lặng những chuyến đò.
Đã bao nhiêu chuyến đò và giờ đây sẽ là bao nhiêu chuyến thuyền vượt qua giông tố? Những câu thơ tâm tình xúc động ấy đã thầm lặng tự họa nên chân dung lặng lẽ của người nữ kĩ sư tâm hồn của ngày hôm qua, hôm nay và ngày  mai nữa.  
           Khó có thể dùng ngôn từ để viết hết về cô Hiệu trưởng. Hình ảnh cô có khác nào vị thủ lĩnh trẻ tài ba giàu tình yêu với nhiệm vụ mà vẻ đẹp tâm hồn, phẩm chất lặng lẽ tỏa nắng ấm áp trong lòng mọi người. Hơn mười lăm năm tận tụy với nghề của cô với 7 năm là Chiến sĩ thi đua cơ sở, 2 bằng khen cấp Tỉnh vào năm 2012, 2015 và 5 năm liền là Đảng viên tư cách, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Không thể nói hết những gì cô đã tận tâm cống hiến. Và phải chăng cái biệt danh “Bà Trưng” đùa mà hóa thật? Bà Trưng ngày xưa làm nên trang sử vẻ vang. Ngày nay,“Bà Trưng” con cháu như cô đang tỏa nắng cho đời để dệt nên những trang sử vàng trong vườn ươm trồng người trên vùng quê nông thôn mới Phú Ninh.      

             Nguyễn Thị Bích Trâm