Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

249/ LỜI HỨA

                                                                        
       

 Nguyễn Thúy An- thư nhì từ bên trái sang  
   đạt giải B -Trại  sáng tác thơ văn  hè 2013   

          Kí ức tuổi thơ tôi hệt như một con thuyền chòng chành trôi theo dòng nước... những bến đỗ mờ nhạt, chông chênh đến mức không thể nhớ nổi, nhưng cũng có những bến bờ làm đổi thay cả cuộc đời tôi, là khi tôi quen cậu ấy... Bến bờ của một tình bạn đẹp hay có lẽ là tình cảm vụng dại mà đậm sâu của tuổi học trò.
     Cậu bạn thân ngày xưa ấy bây giờ đang ngồi cạnh bên tôi sau bao nhiêu ngày xa cách. Bao nhiêu kỉ niệm bé thơ hai đứa tôi  ngồi tỉ tê bằng hết, như sợ nếu không nói nhanh nó sẽ trôi tuột về miền kí ức xa xôi nào đó làm ta chẳng có cơ hội để mà tiếc, mà nhớ nữa.Trong giây lát, những kí ức đen trắng bỗng chốc được nhuộm màu rực rỡ. Những kỉ niệm cứ ngỡ đã bị thời gian phủ bụi bỗng ùa về, rõ ràng, tươi mới như thuở ban đầu.



       Tôi và cậu ấy biết nhau từ khi còn biết bò, ba của hai đứa là bạn thân từ hồi cấp ba. Lớn lên khi đã trưởng thành, họ đã mua đất cạnh nhau, làm hai căn nhà giống hệt nhau, cả hai lập gia đình và rồi chúng tôi ra đời.
     Căn nhà với hai hàng hoa giấy hồng hồng xinh xinh trước ngõ, lúc nào gió cũng khẽ đùa làm những cánh tay bé nhỏ của hoa giấy bay bay, như vẫy tay chào chúng tôi mỗi khi đi học về. Cả tấm rèm cửa sổ phòng học của hai tụi tôi cũng do mẹ và Bác gái cùng may, tường nhà đều được sơn màu trắng, cả thùng thư trước nhà cũng được ba tôi và bác trai “design” lại, làm nổi bật hơn hẳn những ngôi nhà khác trong khu phố. Mọi người, và cả hai gia đình chúng tôi đều vui miệng gọi chúng là”Ngôi nhà sinh đôi”
        Từ những ngày học mẫu giáo, chúng tôi đã được ba má xin cho học cùng nhau, hai đứa quấn nhau như hình với bóng, chẳng khi nào rời. Chả thế mà sở thích sở ghét của cậu ấy tôi điều biết hết và ngược lại. Có khi mấy vị phụ huynh cũng không hiểu về con nhiều như chúng tôi hiểu nhau đâu. Cậu ấy cực thích đá banh, chiều nào cũng lôi tôi đi làm cổ động viên bất đắc dĩ, nói vậy thôi chứ tôi thích lắm, nhìn cậu ấy chạy hùng hục trên sân với quả banh bện bằng rơm (hồi đó làm gì có banh da đẹp như bây giờ đâu), cướp bóng của đứa khác, nhảy cẫng lên lúc ghi bàn, xong rồi quay lại cười với tôi, rất tươi.Chẳng nhớ khi đó tôi như thế nào, nhưng nụ cười đó thực sự tôi không thể quên, nụ cười tươi hơn ánh nắng kia và cái răng khểnh duyên ơi là duyên của cậu ấy.
        Hồi cấp hai, tôi mập như heo, đứa con trai nào trong lớp cũng chọc tôi là “hạt mít” chỉ trừ Lâm- vâng, là cậu ấy đấy. Lúc đó tôi rất buồn, hai đứa đi hai chiếc xe đạp thì thôi, chứ nếu tôi nổi hứng bắt cậu ấy chở đi thì hỡi ôi, sẽ có rất nhiều thứ xảy ra làm đề tài cho tụi nhiều chuyện lớp tôi bàn tán. Cậu ấy vừa ốm vừa cao, tôi vừa lùn vừa mập, chở tôi đi cậu ấy phải đạp cong lưng..mồ hôi chảy ròng ròng, thấy mà thương.Nhưng mà tên ngốc ấy nào chịu để cho tôi chở…Vậy mà mấy đứa lớp tôi nào có chịu hiểu, chúng nó chọc hết lần này đến lần khác, giả bộ làm vẻ mặt thương hại khi thấy Lâm chở cái thùng phi là tôi trên xe làm tôi thấy tủi thân ghê gớm, nước mắt chỉ chực trào ra. Tan học, không đứng chờ Lâm lấy xe như mọi ngày, tôi lặng lẽ về trước, cậu ấy ra không thấy tôi đâu thì hớt hải đi tìm (tính tôi hồi đó hậu đậu chỉ thua Nôbita), nghe mấy đứa lớp bên nói là đã thấy tôi về trước thì cậu ấy lại hớt hơ hớt hải đuổi theo…Không nhớ đường rõ lắm vì lúc đó mới chuyển trường, cộng với lúc nào cũng ỷ lại, cứ nghĩ là có Lâm chở đi mỗi ngày nên tôi chả để ý đường xá, lần đầu tiên đi học về, một-mình, không có cậu ấy ở bên nói cười, tôi bỗng thấy trống vắng kinh khủng. Lại thêm nghĩ đến chuyện lúc sáng, cảm giác tủi tủi buồn buồn kia lại trỗi dậy,len lỏi vào trái tim tôi, làm tôi chỉ biết ngồi bên vệ đường mà khóc, vì có đi cũng chẳng biết đi đâu. Chẳng lẽ mập cũng là 1 cái tội à? Tôi ấm ức nghĩ thầm. Bỗng dưng có 1 bàn tay quen thuộc nhẹ nhàng đặt lên vai tôi, không ai khác, chính là cái tên cao cao gầy gầy ấy…Vừa nhìn thấy cậu ấy, bao nhiêu cảm xúc trong tôi khi bị bạn bè trêu chọc dồn nén bấy lâu nay dường như vỡ òa, tôi gục đầu vào vai cậu ấy mà khóc, to hơn cả lúc trước. Lâm không dỗ, cứ để mặc tôi khóc, khóc mệt tôi ngồi im, nước mắt nhòe nhòe hai bờ má, ướt cả tóc, cả áo cậu ấy. Lâm nhẹ nhàng lấy khăn lau nước mắt cho tôi, giọng cậu nhẹ nhàng như cánh hoa giấy  buông rơi vào một ngày đầy gió:“Nào, mập thì đã sao, miễn là cậu luôn thật vừa vặn trong vòng tay của tớ vậy thì việc gì phải khóc…” Cậu ấy nói nhiều lắm, tôi không nhớ hết, nhưng chỉ cần thế là đủ lắm rồi. Tự dưng tôi thấy tim mình khẽ trật một nhịp…Hôm ấy chúng tôi về nhà muộn. Và tất nhiên  lúc hai đứa về đến nhà, nụ cười đã được thắp trên môi tôi…rất nhẹ…

            Ở trường, tôi và Lâm được được xếp ngồi cùng bàn với nhau, những giờ học nhàm chán, tôi là đứa chuyên gia nằm gục xuống bàn ngủ. Tôi rất khoái ngồi nghe…tiếng Lâm ghi bài, những nét bút chì sượt trên giấy nhanh thật nhanh vào giờ Toán, hay lẹt xẹt chậm rì rì vào những giờ Văn…tôi đều yêu hết. Cậu ấy rất giỏi các môn tự nhiên, luôn luôn dẫn đầu lớp tôi về mấy khoản đó, vì thế tôi nghiễm nhiên có 1 gia sư miễn phí tuyệt vời,  thỉnh thoảng cũng cốc đầu tôi khe khẽ vào những hôm dở chứng không tập trung làm bài.Vâng, tính của một con bé lơ đãng yêu văn là vậy đấy.  Lần lần như thế, điểm Toán, Hóa…của tôi ngày một “mọc” cao hơn, và tất nhiên là không thể phủ nhận công của cậu ấy, phải tốn biết bao nhiêu mồ hôi và chất xám cho con bé chậm tiêu như tôi.
            Lâm rất thích bánh ngọt. Tôi mày mò học làm bánh tặng Lâm để phần nào bù đắp công lao mà cậu ấy dành cho tôi. Hồi đó chiều chủ nhật nào trong căn bếp nhỏ, cũng ngập tiếng nói cười của hai đứa, cùng nhào bột, nướng bánh, trét kem. Đôi khi”phởn” thì lại bôi cả bột lẫn bánh vào mặt nhau rồi la ó chí chóe. Tỉ ti cả hàng trăm cái chủ nhật như thế, vì Lâm cứ đòi ăn bánh tôi làm hoài, trình độ làm bánh của tôi càng ngày càng lên tay. Đến hội trại trường, ban tổ chức yêu cầu mỗi lớp phải mở một gian hàng nhỏ, chính cậu ấy đã đề xuất với lớp trưởng để cho tôi làm “bếp trưởng” của gian hàng lớp mình. Tất nhiên là lớp trưởng và cả lớp đồng ý vì ngày nào cũng nghe Lâm ca “tay nghề” của tôi lên tận mây xanh . Tôi vừa mừng vừa lo, chả là vì tôi chưa gánh vác một nhiệm vụ nào quan trọng như thế. Nhưng lại một lần nữa, có một bàn tay gầy gầy xương xương, đầy ấm áp và tin cậy xiết nhẹ tay tôi, bảo tôi yên lòng. Chỉ cần thế là đủ rồi, phải không…?
            Không phụ lòng của Lâm và cả lớp, gian hàng hôm đó của bếp trưởng Như tôi  trông rất bắt mắt. Mấy bạn lớp khác ai cũng khen bánh vừa xinh vừa ngon. Tiền lời gấp đôi cả tiền vốn .Tôi ngập trong tiếng tung hô, chúc mừng của bạn bè, Lâm không nói gì, chỉ nhìn tôi, cười thật tươi, nụ cười tươi như ánh nắng với chiếc răng khểnh xinh xinh bên khóe môi, hệt như ngày bé. Cả trăm nụ cười bạn bè dành cho tôi cũng không đặc biệt bằng nụ cười ấy…
Có một lần lên phòng đội có chuyện, về muộn, nhưng tôi vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ vừa đi vừa hát, chắc mẩm là đã có Lâm đợi chở về. Nhưng về đến lớp, tìm hoài chẳng thấy cậu ấy đâu. Tôi ngạc nhiên, chẳng có lí gì mà Lâm không chờ tôi về cả. Mò ra sân bóng rổ nơi cậu ấy hay tập vào mỗi lúc tan học với đội tuyển, tôi thấy Lâm ngồi đó, với Quỳnh Như, hoa khôi trường tôi. Tôi đứng bên cây hoa sữa, nép nhìn 2 người đó nói chuyện vui vẻ với nhau. Quỳnh Như cười tươi như hoa, vừa nói chuyện vừa đưa tay lau mồ hôi trên trán cho cậu ấy(chắc lão mới tập bóng xong)…Tôi khựng lại…mùi hoa sữa thơm nồng quyện vào mũi tôi, cay lắm, cả mắt nữa…tôi bỏ chạy…Đường về, nắng đã gần tắt, tôi vừa đi vừa quẹt nước mắt, ấm ức nghĩ “Cùng là tên Như nhưng cậu ấy xinh hơn, học giỏi hơn mình, Lâm thích là đúng rồi…mắc mớ gì phải buồn, phải khóc” Nhưng càng nghĩ tôi càng khóc to hơn, cái nụ cười răng khểnh thân quen ấy, lâu nay tôi đã ngốc ngếch mặc định nó là của mình…vậy mà…Về đến nhà, tôi ráng kéo mũ sụp xuống mặt để mẹ không thấy mắt tôi hoe đỏ. Chui lên phòng tôi nhốt mình trong đó, trùm mền khóc…tức tưởi…Hôm sau lên trường với bộ mặt sưng vù, tôi ngồi bẹp dí một chỗ, chẳng thèm nhìn Lâm. Tan học, đợi cả lớp về hết, Lâm mới lại vỗ vai tôi, lo lắng: “Như của tớ sao thế này…ai chọc cậu giận thế này?” Tôi mím môi chả nói gì, ngúng nguẩy bỏ đi, nghĩ “Đúng rồi Như của cậu…nhưng mà là Quỳnh Như chứ có phải Hoàng Như tớ đâu” Lâm kịp nắm lấy khuỷu tay tôi, “Có chuyện gì kể tớ nghe đi, hay là cậu giận tớ chuyện hôm qua? Tớ điện thoại về hỏi mẹ cậu thì bác nói cậu về rồi mà…” Chẳng kịp nghe Lâm giải thích, nước mắt tôi bỗng chốc dâng đầy, nghẹn ứ, tràn lên bờ má. Lâm cuống quýt, líu ríu hỏi: “Trời ơi, sao lại khóc, tớ xin lỗi mà!” “Cậu hẹn hò mà cũng chẳng thèm nói với tớ là sao??”- chẳng kịp kìm nén, tôi cứ thế gào lên…Mặt Lâm đơ ra “Hả? Ý cậu nói là Quỳnh Như hả? Trời ơi, cậy ấy là quản lí mới của đội bóng, tớ là đội trưởng nên mới ngồi trao đổi chút chuyện thôi…” Bây giờ thì đến mặt tôi đơ ra, từ giận dữ chuyển sang quê độ, chẳng biết nói gì…Nhưng Lâm lại dòm lom lom vô mặt tôi thắc mắc “ Cơ mà, giả dụ như tớ có bạn gái thì sao nào? Làm gì cậu lại phải khóc lên thế?” Quả thật lúc đó mà để 1 quả trứng vào mặt tôi chắc nó thành trứng luộc luôn, đơ mất 2 giây, tôi lúng búng :”Thì tớ nghĩ, cậu không kể tớ nghe, tức là không coi tớ là bạn thân, vậy thôi”… Tôi ráng bịa 1 cái lí do lãng xẹt rồi xách cặp chuồn trước, bỏ lại Lâm đứng đó, mặt ngẩn tò te.
Dường như Lâm đã nhận ra điều gì đó, rằng tôi thích cậu ấy. Tôi hoảng cả lên, cứ sợ bị cậu ấy giận nên giả vờ thân thiết với mấy thằng con trai cùng lớp trước mặt Lâm. Ơn trời, Lâm chẳng có vẻ gì là giận tôi cả.
 Cứ nhẹ nhàng như thế…
            Có 1 thằng cao…1 con lùn…
              Thời gian thấm thoắt thoi đưa…Chẳng mấy chốc kì thi chuyển cấp đã đến.Ngày ngày, trong thư viện vắng người, tôi và Lâm vẫn cặm cụi học, học, và học. Đã có lúc tôi nhìn trộm Lâm, rồi vô tình bị cậu ấy bắt gặp. Tôi đỏ mặt quay đi, Lâm chỉ cười thật hiền. Đó là 1 chiều mưa…Ngồi đợi trời mưa, từng sợi một rơi xuống, cho đến khi chúng hóa thành ngàn muôn sợi tơ mỏng manh. Mùi mưa tràn vào thư viện nhỏ, bóng mưa lướt qua, bé xíu li ti, khẽ đọng trên hành lang thư viện, trên những chậu hoa bé xíu cô thủ thư đặt ngoài ban công, mưa gột rửa tâm hồn chúng tôi, làm 2 đứa thoáng chốc quên đi áp lực thi cử đang đè nặng trên vai. Buổi chiều hôm đó, hai đứa nhảy đi nghịch mưa trong một cái dù bé xíu, dù đã cố gắng đi sát vào nhau nhưng vẫn bị ướt 1 bên vai áo, cái khoảnh khắc vai tôi chạm vai Lâm, hệt như 1 cây kẹo bông gòn từ từ tan ra nơi đầu lưỡi, sánh ngọt…Khẽ thấy tim mình đập lô tô trong lồng ngực, tôi cười mỉm, khẽ hát “On rainny” day:
                                    “When the rain starts falling
                                    You are here with me
                                    Through the night you are all I see…” (1) 
            Tôi chỉ muốn được ở mãi bên cạnh người mình yêu thương, chỉ thế thôi. Nhưng mà mọi chuyện lại không như tôi muốn. Lâm học rất giỏi nên cậu ấy đậu trường chuyên của tỉnh. Còn với sức học của tôi chỉ đủ để học trường làng. 
             Vậy là mấy năm cấp ba đó tôi không có Lâm bên cạnh nữa …
             Rơi…
            Ngày Lâm đi, tôi ngẩn ngơ, cũng chẳng kịp chúc cậu ấy nhớ giữ sức khỏe, học hành thật tốt…Nhìn Lâm bước lên xe, tôi thẫn thờ quên cả khóc.
            Nhưng dù sao ngoài Lâm ra tôi cũng còn có 1 con bạn thân nữa. Nó nói với tôi, trước khi đi Lâm đã nhờ nó chăm sóc cho tôi thật tốt, nhắc nhở tôi học hành thay Lâm. Bất giác, sống mũi tôi cay cay, nửa muốn khóc, nửa muốn cười. Lâm đi, nhưng vẫn thương tôi, lo cho tôi như vậy thì cớ chi tôi lại phải buồn chứ. Có hề gì đâu khi trong tim hai đứa luôn có hình bóng của nhau, có hề gì đâu khi chúng tôi cùng đứng dưới một bầu trời. Tôi-vực dậy tinh thần ngay sau đó, cắm đầu vào học hành ngày đêm, để lúc Lâm về , tôi sẽ có thể tự hào khoe rằng “Điểm mấy môn tự nhiên của tớ cao ơi là cao đấy nhé, ứ cần cậu đâu…he he”
            Thời gian trôi chóng vánh!
            Lâm đi tròn một năm rồi, tôi vẫn béo, chăm học, chăm làm bánh và nhớ .....
            Và bây giờ tên ngố ấy đang ngồi cạnh tôi, dưới hiên ngôi nhà sinh đôi, Lâm ngồi đó nghe tôi cà kê dê ngỗng đủ chuyện. Tôi cũng cố nói thật nhiều vì ngày mai đây thôi cậu ấy lại phải đi rồi, nhưng lần này là ở tận thành phố Hồ Chí Minh. Thành tích học tập xuất sắc vượt bật nên Lâm cùng hai bạn nữa được ra thành phố lớn để tiếp tục theo học. Cậu ấy chỉ có đủ một xíu thời gian về thăm nhà và gặp tôi tạm biệt vậy thôi. Nhưng tôi không buồn, không khóc như ngày xưa nữa vì Lâm đã nói thế này: “Tình cờ tớ nghe được bài The Promise, cậu có thể hứa với tớ được không…” Giọng Tracy như hòa vào giọng của tôi và cậu ấy:
                                    “If you wait for me
                                    Then I’ll come for you
                                    Althrough I’re traveled far
                                    I always hold a place for you in my heart…”
            Tất nhiên là tôi đồng ý!
Gió nắng hiu hiu, những cánh tay hoa giấy khẽ vẫy vẫy, có hai mái đầu chụm vào nhau chúm chím cười.

                                                 J J J J J J J
            Chú thích:  (1) Khi cơn mưa bắt đầu rơi xuống, cậu ở đây với tớ, xuyên qua màn đêm cậu là tất cả những gì tớ nhìn thấy
                               (2) Nếu cậu chờ tớ thì tớ sẽ đến cùng cậu, mặc dù tớ ở một nơi rất xa, tớ vẫn giữ một chỗ trong tim mình cho cậu
                                   
                Nguyễn Thúy An- lớp 8/1 trường THCS Nguyễn Hiền - Phú Ninh. 
                Bài đạt giải B -Trại  sáng tác thơ văn  hè 2013  ( tỉnh đoàn Quảng Nam )
                           

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét