Tiêu Đình
Truyện
ngắn
Tôi bay, bằng một kiểu bay rất lạ, như người bơi sấp bỗng
chuyển sang bơi ngửa, bơi nghiêng, bơi đứng, lặn hụp, chao đảo, cuộn xoay, rướn
cao, rơi nhẹ….
Nhẹ tưng như vừa rủ bỏ được tất cả âu lo trần thế.
Tôi không còn nhớ hàng lô những con số di động phải nhớ,
phải lưu, lịch công tác hằng tuần dày đặc những cuộc họp như nỗi ám ảnh khiếp
hãi về một cái gì đó vô hình mà vô cớ đeo bám mãi cuộc đời. Tôi như con mối
cánh nhỏ xíu trốn chui nhủi trong hang tối, gặp cơn mưa rào đã đời bay túa ra
dọc ngang đầy sân, hả hê tắm mưa. Mặc cho sau đó chúng ướt cánh chui nhập xuống
đất bùn nhão nhoét để làm mồi cho lũ cóc đói. Cảm giác thích thật! Ít ra cũng
giúp tôi bớt thấy nhàm chán về cái trơn tru, mực thước và bình ổn đến tẻ nhạt.
Hình như là nó, chính nó - cái thằng Bồng dạy cùng trường.
Vẫn nụ cười không biết thật hay đùa. Nó lẩn vào đám mây xanh rồi ôm chiếc cặp
da cũ mòn dính đầy bụi phấn đĩnh đạc bước ra khỏi lớp học. Vẻ đạo mạo vụt mất,
thoáng thay vào đó một chút nham hiểm, cao ngạo. Bằng phần người dính hai chân
hơi lệch nhau do tác hại của chất độc da cam đi-ô-xin, nó dạo trên hành lang
quen thuộc có lá vàng bay lăn tăn. Phần người còn lại của nó, mọc dài ngoẵng
cánh tay kéo phét-mơ-tua, thắt cà-vạt, đánh bài tiến lên… nó bay theo tôi. Chắc
là chúng tôi đang chơi trốn tìm. Nhưng nó tìm tôi hay tôi tìm nó thì chả biết.
Vẳng nghe câu thơ của ai đó: “Suốt đời kiếm, suốt đời rơi, để tìm”. Có
lúc chúng tôi nhập vào đường bay của nhau, rồi tách làm đôi với một nửa tôi và
một nửa nó. Cũng có lúc bay riêng mỗi đứa một phương, tôi chẳng nhận ra nó và
nó cũng chẳng nhận ra tôi. Chúng tôi bay cao khỏi mặt đất mù bụi, nhão bùn, bay
thật xa bảng tên trường có gãy một nét chữ N đã hơn một năm nay, bay thật xa
những phòng học có kích cỡ giống nhau như đúc, câu khẩu hiệu bằng đầu bằng đuôi
và cùng một màu chữ trắng trên nền xanh. Đến khi nghe câu nói quen thuộc của
đứa học trò cá biệt: “Thầy là thầy giáo chứ đâu phải thầy chùa” tôi bỗng giật
mình, sững người như một chiếc xe bị thắng gấp. Tôi thấy bóng mình in rất rõ
trên nền nắng chiều loãng gió với đầu tóc cắt ngắn ngô ngố như cái thằng bị
“chập mạch”, áo trắng dài tay cài nút và nai nịt cẩn trọng, đôi san-đanh mòn
vẹt, lõm in dấu vết những ngón chân của loài vượn cao cấp.
Xung quanh tôi đầy tăm tắp học trò, đứa nheo nhút, đứa quý
tộc, đứa phệu má, đứa gió bay…. Tôi cảm thấy mình ngứa ngáy khắp thân thể, rồi
từ mỗi lỗ chân lông mọc ra tua tủa những chiếc lông nhọn và cứng, như lông
nhím, xù ra rùng rợn. Tôi trườn người tới định tát cho thằng học trò cá biệt
một cái tát tai hết cỡ mạnh, nhưng tôi đã bị mất đà ngã chúi vào không trung,
đầu chẳng đụng trời, chân chẳng chạm đất. Nói đúng ra là một chân đạp đất, một
chân lơi khơi mây gió. Hắn biến đâu mất tiêu, thả rớt lại câu nói cùng với nụ
cười vô thưởng vô phạt: “Mà thầy chùa bây giờ cũng xe máy, di động như ai…”
Tôi mở mắt. Đầu nặng trịch, cổ khô đắng. Ánh sáng chụp xuống
từ chiếc đèn nê-ông viền tua sắt mạ vàng làm chói mắt khó chịu. Tôi cầm chai
nước lọc để sẵn trên bàn nốc một hơi đã đời thằng khát. Mát lạnh chạy vào tim
gan phèo phổi, lên óc. Và tôi kịp nhận ra áo quần mình xộc xệch quá, không xứng
với chiếc giường nệm trắng sạch phẳng phiu, thơm phức mùi nước hoa gợi cảm. Soi
mình vào mảng gương lớn gắn trên tường tôi chợt nhớ hình như trong
say-tỉnh-tỉnh-say tôi đã nhận ra mình có bộ râu rất giống với thằng Bồng. Bộ
râu con đực lóng lánh sợi bạc vẫn phải kỳ công rà cạo hằng ngày, bộ râu chưa
bao giờ chịu yên phận râu, dù đó là lúc đọc thơ trên bục giảng hay ăn thịt chó
uống rượu gạo ngoài vỉa hè. Rồi đêm đêm, râu của tôi và nó vẫn thức để cố chui
ra khỏi lớp vỏ bọc bằng da. Chỉ một sáng lơ đễnh quên cạo râu như con rắn quên
lột vỏ sống đời là tôi và nó có thể sẽ trở thành hiện tượng lạ của trường lớp
và của cái xóm trung du chỉ cần mở nút rượu gạo ở cực đông thì sau ba mươi giây
ở cực tây mọi người đều say khướt. Có phải vì sự tương đồng ấy mà tôi thích cảm
giác trốn tìm với nó trong mơ? Và sợ hãi khi đối diện với nó trong phòng họp
hội đồng sư phạm? Nhất là ở những nơi ăn chơi quên đời như tại khách sạn năm
sao này?
Thằng An, đứa học trò cá biệt của tôi, đã bỏ đi tự lúc nào.
Có lẽ tôi nên gọi hắn trở lại để nói dứt khoát rằng tôi phải rời khỏi nơi đây,
càng sớm càng tốt. Rõ ràng là tạng người của tôi không phù hợp với những nơi
như thế này. Lúc nãy tôi chỉ thích chơi trò ú tim với thằng Bồng chút thôi. Cho
vui. Còn bây giờ là lúc tôi đang tự ru mình bằng ba mươi năm dạy học với mười
năm là giáo viên giỏi cấp tỉnh có gần hai chục sáng kiến kinh nghiệm được đẻ ra
như gà đẻ trứng. Với tay định cầm cái di động, tôi bỗng nghe bên ngoài hành
lang có tiếng dép lẹt xẹt. Tiếng dép vừa thoáng vẻ cam chịu của người mẹ thống
khổ, vừa dè dặt so tính như bước chân nhẹ nhàng, đứt quãng của cô gái trẻ ngày
đầu về nhà chồng. Chị tôi, cái thời hay dậy sớm nấu cơm đùm bằng mo cau cho cha
lên rừng đốn củi, cũng sở hữu những bước chân tương tự như thế. Tiếng chân dừng
lại sát cửa phòng, e dè. Trong sự yên lặng đột ngột, tôi thấy khuôn mặt thằng
An cười rạng rỡ: “Em biết hồi xưa thầy không ưa gì em và em cũng chẳng ưa gì
thầy. Chỉ vì em học dốt, lại nghịch mà thầy thì bao giờ cũng nghiêm khắc và mẫu
mực quá chừng. Nhưng bây giờ lớn rồi, chuyện cũ đã qua, nghĩ lại em thấy thương
thầy, thương thật sự. Không dễ gì có dịp gặp thầy ở đây, xin phép cho em được
chiêu đãi thầy một trận cho ra trò…”.
Đèn phòng vụt tắt. Mùi phụ nữ tràn vào và cửa phòng khép
tách một tiếng trong veo. Chưa kịp nghĩ ra phải thể hiện vai trò làm thầy, làm
người của mình trong giây phút ấy như thế nào thì cái mùi vừa quen vừa lạ ấy
trùm lên tôi. Đôi bàn tay mềm mại câm điếc lần cởi những hạt nút áo đang còn
nồng mùi bia. Hơi thở trẻ trung khiến tôi bừng tỉnh, rạo rực như đang say đắm
một phần bài giảng ngoài giáo án. Cả đời mình, đây là lần đầu tiên tôi nhận
được sự chăm sóc bản năng một cách kỳ khôi như thế, sự chăm sóc của người khác
giới mà mình không nhìn rõ mặt, trong im lặng rờn rợn của thứ bóng tối đồng
lõa. Thú thật, tôi không quen với kiểu ve vuốt không cần lời, với cách âu yếm
không cần biết khuôn mặt của nhau đen trắng thế nào.
- Bỏ tay ra, lại bật đèn lên. Ai cho cô tắt đèn!
Tôi hét lên bằng cái giọng của một thầy giáo khó tính đối
với đứa học trò bướng nghịch. Đôi bàn tay giật mình, chững lại. Rạo rực nằm im
xo ở một góc tối, rồi tan dần. Hình như cảm giác đang nói thầm với cảm
giác điều gì đó mãi bí ẩn. Như chỉ thấy bóng mà không thấy hình, thoảng nghe
gió mà không thấy gió, nhìn biển mà vẫn không phát hiện ra dòng hải lưu dữ dội
ẩn sâu dưới đáy. Bàn tay cụt hứng nằm im, rồi hình như run nhẹ và cuối cùng là
hẫng hụt bỏ thỏng thờ xuống thành nệm. Không nghe tiếng thở dài hay tiếng cười
tiếng khóc nào cả. Buổi trưa khô cong rồi bị xé vụn như con mực nướng sáng nay.
Mùi đàn bà sệt đặc, chua lét. Im lặng rờn rợn nằm chống chọi giữa cột chặt và
thả lỏng, âm mưu và trống rỗng.
Tôi lại trông thấy hắn, cái thằng An học trò cá biệt, đang
bật nắp bia cụng mời và rút di động a-lô búa xua. Một tay hắn thọc sâu vào túi
quần, tay kia điệu nghệ cầm ly, hơi nghiêng người, đá cốp vào ly người khác:
“Xin mời, một trăm phần trăm, dô!”. Rõ là hắn đã trưởng thành hơn mức suy nghĩ
của tôi, từ kiểu cách cầm ly, uống bia, đi đứng, nói năng cho đến… cười. Có
phải con người ta khi thành đạt thường chọn cho mình một kiểu cười riêng, to và
hãnh tiến hơn? Chả bù với hồi xưa, chỉ trừ mỗi sự nghịch ngợm tinh quái thì cái
gì ở hắn cũng lù đù thấy mẹ. Rồi cũng chính hắn, bằng cái giọng đã ướt nhèm bia
rượu, vừa tự mãn nói, vừa ấn vai thầy lọt vào bên trong cánh cửa phòng có mùi
nước hoa gợi dục trước khi bước xuống cầu thang khách sạn: “Thầy yên trí, an
ninh vùng này đã có em lo…”.
- Không, chả ai lo được cho ai bằng chính mình lo cho
mình - Tôi chưa kịp nói thì hắn đã biến mất.
- Bật đèn lên! Tôi đã nói bật đèn lên kia mà. - Giọng của
tôi dứt khoát, tỉnh và dịu hơn.
Thay vì im lặng trùm lên im lặng, tôi nghe có tiếng khóc lớn
dần. Tiếng khóc sao mà giống hệt tiếng khóc của mẹ tôi, chị tôi những năm tháng
bao cấp phải mót lúa, ăn củ mà vẫn không đủ tiền nuôi tôi học tiếp. Rồi những
bước chân vụt chạy ra khỏi phòng, không e dè như trước đó. Cánh cửa phòng chợt
loáng sáng rồi lập tức bị đóng ầm, tối đen. Dường như có nỗi đau nào đó vừa
được thắt thành dây dài, kéo lê theo những bước chân phụ nữ, từ chỗ chiếc
giường có tấm phủ nệm trắng toát len qua cửa, ra hành lang sâu, xuống cầu thang
và mất hút. Tiếng khóc cũng mất. Còn lại sau khi đã mất tất cả là tôi, đang cố
nhớ mình ở đâu, say hay tỉnh, còn sống hay đã chết? Thằng An đã đưa mình
vào đây hay là ý thức tự chọn? Nhìn từ bóng thì hắn là đứa học trò cá
biệt hay là nhà doanh nghiệp thành đạt? Nhìn từ hình thì đời hắn và đời tôi có
khác nhau không?
Tôi bấm số thằng An lần thứ hai vẫn nghe máy bận. Thôi đúng
rồi, cái thứ cá biệt muôn đời vẫn cá biệt. Hắn đã lừa tôi? Tôi định bụng sẽ vơ
vội tấm áo vét vứt bừa trên sa-lông, tông cửa thoát nhanh ra khỏi cơn mê muội
vừa lỡ dại chui vào thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa. Ông chủ khách sạn năm sao
bụng phệ, mặt tròn, lùn tịt, mặc áo lụa nền xanh hoa đỏ cúi chào lễ phép: “Xin
lỗi ngài, em út còn nai tơ quá nên e ngại, xin ngài chờ cho giây lát rồi em sẽ
lên hầu ngài!”. Gì nữa đây? Lại một cuộc chơi trốn tìm trong mơ với thằng Bồng?
Giữa lúc đang lớ ngớ như bị mất giáo án, tôi thấy số máy của thằng An
sáng lên. Mừng quá! “A lô, thầy hả? Ông chủ vừa cho em biết sự cố. Thầy cứ bình
tỉnh án binh bất động ở đó đi nhé, em sẽ đến ngay…”
Không còn cách nào khác là phải chờ hắn đến. Cơn say vừa tan
thật nhanh, nhanh đến độ tôi đủ bình tỉnh để tự vệ bằng cách chỉ hé cửa phòng
quan sát động tĩnh bên ngoài mà không dại gì ngang nhiên bước ra ngoài thứ ánh
sáng lắm điều trong tư thế của một đấng mày râu dại dột. Trong cơn say tôi vẫn
biết sợ ai đó sẽ trông thấy mình, trông thấy một nhà giáo mẫu mực đã gò khép
mình để sống hơn ba mươi năm như một nhà sư. Có tiếng khóc nửa trẻ con nửa
người lớn từ dưới lầu một vọng lên. Hình như tiếng khóc đang bị kéo lê, nó chơi
vơi, gãy khúc, nhão nhũn, ướt nhòe…Hai người, một đàn ông mặc đồ bảo vệ và một
phụ nữ son phấn, mập phệ, đang kéo hai tay một em bé độ mười chín đôi mươi lên
từng bậc cầu thang. Mái tóc cháu hoe vàng xòe phủ cả vùng lưng nửa kín nửa hở.
Tiếng khóc như tiếng thét, hai gót chân trần nứt nẻ màu bùn khoèo vào tam cấp
trì lại khiến cho cặp đùi non lồ lộ bị kéo căng thêm, một mảng bụng hở trắng.
Đến khi mặt cháu xoay về phía tôi thì mấy hạt nút áo bị đứt xạch, cả vùng ngực
cháu gần như mở toang. Khuôn mặt quen quen, cái nốt ruồi như giọt máu đen khô
đọng dưới mắt trái.
Tôi đóng sầm cửa. Ông Định đang đứng đối diện với tôi từ lúc
nào trong phòng kín. “Chào thầy giáo”, vẫn giọng đàn ông nhỏ nhẻ như phụ nữ và
nụ cười hiền như đất cục. Ông Định bị dị tật từ hồi còn bé, một chân đi như
người ta đứng đinh tấn, kéo lê chân sau như dài hơn, như không có xương bánh
chè đầu gối nên thẳng cứng giống khúc củi; tay phải cầm xấp vé số, tay trái thả
thõng thượt rung rung như người mắc bệnh kinh phong. Chiếc mũ nỉ trên đầu hình
như mua đâu từ thời Bảo Đại mới chui ra khỏi bụng mẹ. Ông Định vẫn lê thân như
thế với xấp vé số trên tay, với trang phục có vẻ lập dị như người tâm thần,
suốt từ những quán ăn nhậu nhập nhòe tối sáng đến những sạp bán hàng ngoài chợ
xã, những con hẽm bụi bùn nhiều hơn không khí. Có khi chỉ thấy ông nhìn đất,
không biết có trời trên đầu. Có khi chỉ thấy ông nhìn trời, nào hay biết đất là
gì. Có khi thấy ông gối đầu nằm nghỉ trên cỏ, dưới bóng cây ven đường. Người
dân trong vùng không ai lạ gì về một ông Định với tư thế sống như vậy. Họ chỉ
lạ một điều là sao không ai lo giúp ổng một chế độ trợ cấp xã hội nào đó, như
chế độ nạn nhân chất độc da cam chẳng hạn.
Buồn cười, vậy mà lý lịch nhân thân của ông đen thui như lọ
nghẹ. Sau khi nước nhà thống nhất vào năm 1975, ông bị công an xã gọi lên tra
hỏi và bắt viết bản tường thuật, kiểm điểm nhiều lần vì ông có tên trong danh
sách đảng viên đảng Dân chủ của chính quyền cũ. Hóa ra ông Định làm CIA gì đó cho
địch, dân làng ngớ ra, trố mắt nhìn nhau, số bênh vực, số thêu dệt thêm đủ sắc
màu. Ông Định lúc đầu hoảng quá, da mặt tái xanh như lá chuối, sau lại cười hề
hề: “À, tui biết rồi, rứa là tui bị ghi tên hồi mô không hay. Số là tui có làm
liên gia trưởng một thời gian, chức vụ như ông đội trưởng đội sản xuất bây giờ
đó mà. Chữ nghĩa chi mô mà làm, chỉ vì thanh niên bị vét ra chiến trường hết,
còn lại thằng què này như không chó phải bắt mèo ăn cứt. Tui không làm gì có
tội với bà con, xóm làng đâu”. Chính quyền xã lúc đầu còn hằm hè với ông dữ
lắm, sau biết tỏng mọi việc xề xòa cười hòa nhau cả làng. Còn người dân trong
xóm thì phán một câu đanh gọn như lời chửi đổng, chẳng biết là chửi ông trời
hay ai đó: “Ác thiệt!”
Trước khi tôi đi xa chuyến này ông Định có gặp tôi khoe về
con Chút: “Nó học cái gì, à trung cấp nghề. Xong, xin việc miết không được nên
đành phải quay về cuốc đất lật cỏ với mẹ nó. Ai cũng nói thời đại ni cái bằng
trung cấp chỉ để cho bò gặm, người ta đại học tràn tràn ra đó còn thất nghiệp. Bữa
ni tui nói cho thầy giáo mừng, nó xin được việc rồi. Thỉnh thoảng có gửi tiền
về cho gia đình. Việc chi không rõ, nghe nói cũng khổ cực lắm nhưng có được
đồng ra đồng vào. Không như vợ chồng tui, đất ruộng nằm chềnh ềnh ra đó mà đồng
tiền đi đâu vắng hoét, mỗi lần có đám đình là bí xở. Không lẽ mình hốt đất đi
ăn giỗ hay mừng đám cưới nhà người ta. Thôi, ly nông ly hương gì đó vợ chồng
tui cũng vui rồi, có nhắm mắt cũng thỏa mãn”. Nói những câu này, mắt ông Định
sáng lạ lắm, tay trái vẫn rung rung như thường ngày nhưng trông lại giống đang
vui nhịp khúc ngày mùa: “Ngày mùa vui thôn trang, lúa reo như hát mừng…”.
Bài học địa lý từ sách giáo khoa, rằng đồng bằng miền Trung
dài và hẹp, đất xấu, nắng nứt đất, mưa rục lúa. Gia tộc ông Định vận dụng đã
mười hai đời nông nghiệp mà vẫn không khá nổi. Đến đời con Chút khả năng mọi
việc sẽ thay đổi, như thằng An đã bỏ quê từ hồi dang dở cấp 3, bây giờ trở
thành sếp của một công ty trách nhiệm hữu hạn về địa ốc. Ai còn dám nói hắn là
đứa cá biệt học không ra chữ, tuần nào cũng bị thầy cô phê bình dưới cờ? Ai dám
nghĩ nó không biết ơn thầy cô khi chẳng chút đắn đo quẳng tiền như lá chiêu đãi
thầy cũ từ A đến Z? “Tui nói cho thầy giáo mừng…”, tôi nên mừng hay nên buồn
cho ông Định, thằng An, cho con Chút đang van khóc ngoài hành lang vì một lẽ
đổi đời? Còn tôi, nên lột vứt đi cái bóng hay giữ nó lại như một kỷ vật, giống
như ông Định thà chịu héo khô một đời như củ khoai cây lúa bị nắng hạn chứ nhất
quyết không bỏ đất.
- Mở cửa Thầy ơi!
Thằng An vừa nói vừa gõ cửa lộp cộp. Trông thấy bộ mặt lá
héo của tôi, hắn tròn mắt: “Em xin lỗi thầy, vì phải có việc gấp với đối tác
nên đã bỏ thầy một mình. Con nhỏ hồi nãy hình như biết thầy từ lúc bước vào
khách sạn nên không dám tiếp. Em đã dàn xếp với chủ đổi một em khác cũng chân
quê dễ thương lắm, thầy gặp là thích ngay. Em biết tính thầy mà!”. Tôi nhìn
chăm vào đôi mắt thằng An và chợt nhận ra trong đó cái lém lỉnh của một đứa học
trò cá biệt đã được thay bằng sự trải đời bao dung và chững chạc hơn, ít ra là
lúc đang nói chuyện với tôi. Đến nỗi nào cứ như tôi nghĩ hắn đang chơi trò tặng
con Thúy hoa khôi của lớp một gói kiến lửa bỏ trong bao ni-lông.
- Không, thầy không thấy hứng thú nữa, em đưa thầy về đi.
- Sao vậy, thầy! Hồi xưa thầy nổi tiếng là người có lập
trường mà bây giờ lại thay đổi ý kiến xành xạch như thế. Lâu lắm em mới gặp lại
thầy, không lo được cho thầy em thấy áy náy lắm.
Ông chủ khách sạn năm sao lùn tịt cúi chào lễ phép với lời
xin lỗi lịch sự. Chiếc Cevic đời mới vèo ra khỏi khách sạn. Bên ngoài màn kính
đục, phố buổi chiều đặc người xuôi ngược. Bên trong, ông Định đang băng qua cái
hàng rào bằng gai tre khô và cỏ dại đi tắt vào nhà tôi. Chỉ một vài nhà trong
xóm còn lại cái hàng rào gai tre như di tích một thời tàn của đời sống cộng
đồng. Hầu như tất cả đều đã thay bằng hàng rào xây gạch, trụ xi măng, gắn lưới
B40. Tôi nghiệm ra từ tín hiệu phố hóa ấy, người ta dần dần ít qua lại với nhau
hơn, cổng nhà đóng kín nhiều hơn là sống cái thời bình “cửa thường bõ ngõ”. Con
gà con chó cũng tuyệt nhiên không thể nào chui qua bốn bức tường gạch. Vợ tôi
thấy người ta rầm rộ xây hàng rào cũng giục, hay ông tiết kiệm bớt khoản nào đó
để xây luôn cho rồi. Tôi chần chừ vì mình và ông Định cũng nhờ còn lại được cái
hàng rào không ra hàng rào ấy mà thân nhau hơn. “Thầy giáo ơi, con Chút nhà tui
học hành tối dạ quá, trăm sự nhờ thầy giúp đỡ. Nói thiệt với thầy, vợ chồng tui
chỉ có nó, kiếm được ít chữ nghĩa may ra nó còn được sướng hơn đời cha mẹ. Tui
lê la than già khắp nơi vậy đó mà mỗi ngày có kiếm được bao nhiêu tiền đâu, còn
mẹ nó thì dầm mưa dãi nắng suốt cũng không đủ tiền lo chuyện phải không với bà
con xóm làng”. Dáng ông Định khi băng qua lối mòn tấp hờ gai tre vẫn như chân
trước kéo theo chân sau nặng nề, đau khổ, thân hơi nghiêng về một bên, tay trái
dài thỏng, rung rung, lúc như múa, lúc như đang lên cơn kinh phong.
-Thầy ơi, ngày mai thầy mới có công việc, chừ còn sớm quá về
lại nhà khách phí thời gian lắm. Hay thầy cứ đi chơi tiếp với em đi, thầy muốn
gì em chiều cả. Lâu lắm và cũng căn duyên lắm thầy trò mình mới có dịp gặp nhau
nơi đất khách quê người đúng vào lúc em đang rảnh việc.
-Thôi, chơi như thế đủ rồi. Từ sáng đến giờ chứ đâu phải ít.
Thầy nghe không khỏe trong người, về nghỉ sớm là tốt hơn.
-Thầy lúc nào vẫn vậy, khép mình mẫu mực quá mau già người
thầy ơi. Tụi em hả, đã chơi là chơi cho đến bến, mới cảm thấy đời nhẹ nhàng,
cuộc sống thoáng đãng. Từ chơi mà làm ra tiền thầy ạ. Thầy mà xả hết stress làm
việc mới có hiệu quả.
Đến bến là tới đâu? Hình như tôi thích chơi với bóng mình
hơn, nên sau đó trong căn phòng khách mà Sở Giáo dục tỉnh bạn bố trí, tôi với
thằng Bồng lại tiếp tục đuổi bắt nhau bằng cách bơi sấp bơi ngửa theo gió, rồi
lượn lờ theo mây. Nó chao về hướng Tây, tôi rẽ sang hướng Đông. Hai thằng lúc
đầu còn cười vui như sáo tập nói, sau buồn chán tôi lại nhập vào nó thành một
lắp ghép lạ đời. Nửa đầu tôi dính vào đầu nó hóa thành hình thù nửa quỷ nửa
người. Một tay tôi thõng thượt, xoay tít như máy, chân phải thẳng đơ giống chân
tay ông Định. Con Chút hiện ra với mái tóc khét nắng được nhuộm hoe vàng.
“Không, em không phải là con Chút, em là Lan, Ngọc Lan”. “Đừng có mà dối trá,
thầy đã nhận ra em rồi, bác đã nhận ra con rồi: đôi bàn chân nứt nẻ mùi bùn,
màu da đất cát hở toang một vùng bụng và cái nốt ruồi ở má trái như giọt máu
đen khô quánh. Lại tiếng khóc, tiếng van xin quen đến đau lòng ấy thì không thể
nhầm lẫn vào đâu được. Cháu là con ông Định bên xóm chứ gì?”. Nghe đến đó con
Chút bỗng khóc thét lên như đứa con nít bị quất roi mây vào mông, nước mắt chảy
tràn ra từ đôi mắt ông Định. Rồi hai cha con ôm nhau cùng khóc. Thằng Bồng vẫn
bình tâm như chưa hề xảy ra sự cố, còn tôi bỗng tan biến mất tiêu như hạt mưa
vừa rơi phạch xuống nền sân đất.
Tôi nhớ lời ông Định kể về con gái mình, nó xấu xấu thinh
thinh như thế nhưng được cái là có hiếu lắm. Nó quyết kiếm cho được thật nhiều
tiền để tôi đừng đi bán vé số nữa, mẹ nó khỏi phải nướng thân trên nóng dưới
nóng. Tui thì chỉ mong nó có chồng con cho rồi, xấu tốt gì đó lấy đại một thằng
rồi lo làm ăn. Nhưng nó cứ lắc đầu, hồi mô đổi đời được, cha không còn lê cái
thân dị tật ấy đi bán vé số khắp nơi con mới lấy chồng, không thì người ta sẽ
khinh mình. Nghĩ cũng đúng thầy giáo hỉ, thời mô nghèo cũng khổ, cũng bị người
ta khinh.
Ông Định, thằng An, thằng Bồng, Con Chút cứ theo tôi suốt cả
chuyến tham quan không mấy thú vị. Ngày mai tôi lại phải đến lớp với học trò,
với công việc quen như hằng ngày cầm đũa gắp thức ăn. Và cái mặt ngạo đời của
thằng Bồng. Và cái bóng của tôi. Cố dỗ một giấc ngủ cho nhẹ đầu óc, nhưng bên
kia tường rào bằng gạch tiếng nhạc mở quá cỡ vẫn oang oang: “Ta mơ một mái nhà
tranh, ta mơ một túp lều tình, đời mình đẹp mãi với anh và em…”. Con Vàng bỗng
giật mình sủa lên hai tiếng rồi im bặt. Ngồi dậy nhìn ra, tôi thấy con Vàng
đang hướng mắt về phía nhà ông Định, ngoắc đuôi. Con Chút, đúng là con Chút. Nó
xuất hiện hơi bất ngờ khiến tôi chưa kịp nghĩ là nên lùi vào trong bóng tối hay
bước hẳn ra vùng sáng ngoài sân để tiếp nó.
-Con chào thầy!
Im lặng. Cả tôi và nó đều im lặng. Như nó đã nhận ra tôi từ
lúc mới bước vào khách sạn năm sao và tôi đã nhận ra nó từ cái nốt ruồi và
tiếng van khóc quen thuộc. Mỗi lần bị cha mẹ mắng mỏ nó vẫn thường hay van khóc
như vậy. Sự im lặng rờn rợn như căn phòng được tắt hết ánh đèn. Tôi bước ra
ngoài hiên còn héo hắt chút nắng cuối ngày. Nó bỗng quỳ xuống:
-Em van thầy, em xin thầy, thầy đừng nói với cha mẹ em…
Không phải tôi đang quỳ mà đôi chân tôi bỗng khuỵu xuống,
như không chịu đựng nỗi sức đè của bóng mình. Hai tay cầm phấn hơn ba mươi năm
trời mở ra đỡ lấy đôi bờ vai run run của con Chút. Nó khóc òa, tiếng khóc nửa
người lớn, nửa đúng là của đứa con nít bị quất roi vô mông. Nước mắt giàn giụa.
Bóng tôi mất tiêu trên nền sân gạch lỗ chỗ bóng lá. Buổi chiều nhão mềm như
nước mắt.
Tiêu Đình
( Tên thật NGUYỄN
ĐÌNH QUÝ Hiện đang công tác tại Hội VHNT tỉnh Quảng Nam)