Cảm ơn em - cô học trò đáng yêu - đã chia sẻ cùng cô truyện ngắn em sáng tác.
Bài đã được đăng trên tạp chí Đất Quảng năm 2015
Bài đã được đăng trên tạp chí Đất Quảng năm 2015
(Ở nơi đó, những cánh hoa một lần bung nở trên bầu
trời mùa hạ...
Có một người đã lớn cứ đau hoài giấc mộng phía lãng du...)
Thành phố nhỏ bé quá, hư hao dưới những bóng
nắng mệt nhoài. Dòng người vội vã quá, chúng ta mãi trôi đi như vậy, lặng lẽ...
Hạ vẫn như thế, những con đường lấp lánh chói mắt, cái nóng vấn vít trong từng
cơn gió lòng vòng chật chội, khoảng trời thấp và xanh đôi lần bỗng nhiên im
bặt, tôi gọi tên những khoảng lặng mùa hạ, giữa đứt quãng tiếng ve, giữa lưng
chừng ngã đường đèn đỏ, giữa đôi mắt dịu một cánh hoa rơi nghiêng... Mùa hạ
không thôi nhung nhớ, những điều đã qua...
Giờ, một chiều hạ bên
hiên nắng tàn, úa rũ những gắng gượng mạnh mẽ, chỉ còn lại một bản thể nguyên
sơ, yếu đuối khe khẽ nấc, ôm ấp những mất mát cũ kỹ năm nào... Đôi khi, tôi
nghĩ chẳng ai có thể thực sự trưởng thành, hay có lẽ họ chỉ tự huyễn hoặc mình
như thế, để không phải đau nỗi buồn của xưa kia, để có thể sống cho hiện tại và
cả tương lai, tôi thầm ao ước làm được như thế. Nhưng tôi không đủ tỉnh táo, không
đủ can đảm để lại rồi đánh mất những mảnh ký ức cuối cùng vào lãng quên, thế
nên chỉ có thể lặng im khi nắng hạ ùa về, quật tung những lớp bụi trắng xóa của
thời gian trên vết thương tưởng chừng sẽ an yên nằm lại... Ừ, chẳng còn ai ở
lại mãi một nơi từng làm mình đau, nhưng tôi ngủ quên đã rất lâu rồi, ngủ quên
trong bé dại, một mình...
Cậu còn nhớ không? T...
Mùa hạ làm tớ đau,
nhưng tớ không thể ghét bỏ nó, vì cậu...
*
*
*
Góc phố nắng vàng, nắng
nghịch ngợm trên mái tóc rối, T. vẫy tay về phía tôi, nhưng mắt không cười, mãi
rất lâu sau này, ánh mắt kéo dài suốt bao nhiêu năm chẳng lụi tàn ấy hình như
vẫn bí mật nhìn tôi từ một nơi rất xa, xa lắm. Tôi ấy, một cô bé ngốc nghếch,
chẳng bao giờ chịu làm cậu an tâm, gió mùa đông lạnh cứ phải đợi cậu nhắc mới
quàng thêm khăn, và rồi mùa hạ về lại để cậu thêm bao nhiêu rắc rối. Cái tính
ẩm ương kỳ lạ nắng mưa bất chợt cũng như trái tim một đứa trẻ vừa chạm ngõ suy
tư. Vậy nên có lúc chạy giữa những trưa nhức nhối nắng, cậu giả vờ giận rồi đội
sụp chiếc mũ của cậu lên cho tôi hay khi làm mặt lạnh chìa ra chai nước lúc tôi
bảo khát, làm những giấc ngủ tràn ngập nắng hồng của cô bé nhỏ có chút gì đó
băn khoăn rất lạ. Nhưng tôi đã vô tư không nhận ra, những rung cảm đầu tiên ấy,
dù không đủ mạnh mẽ để làm trái tim phải giật mình nhớ mong, mà lại như bền bỉ
gieo xuống một hạt mầm để rồi không bao giờ có thể hóa thành chồi xanh.
Tôi đã yêu cậu từ bao
giờ?
Năm 10 tuổi... tôi biết
mình có cậu...
Ngày những mất mát đầu
tiên xô đến, dữ dằn và khoét đi một khoảng trống sâu hoắm tuyệt vọng, rằng sự
ra đi của một người thân thuộc là quá lớn. Cậu ôm tôi bằng một bờ vai còn run
nhè nhẹ khi tôi dụi đầu lau nước mắt tèm lem, cậu bảo, đừng lo không còn ai ở
bên, cậu sẽ luôn có tớ. Và tôi đã có cậu suốt những năm tháng tuổi thơ vô tình
sứt vỡ vài góc ấy. Một tuổi thơ không hoàn hảo, nhưng tôi đã sống tốt, vì cậu ở
đó. May sao mà có cậu. Khi ấy, hình như một cơn mưa mùa hạ rơi lao xao ngoài
ngõ...
Năm 13 tuổi... tôi biết
mình cần cậu...
Tôi nghĩ mình có gì đó
không ổn, mẹ đưa tôi đến bệnh viện, vị bác sĩ tóc điểm bạc đã nói gì đấy và bà
rất buồn, từ đó, ngày nào tôi cũng phải uống những viên thuốc đủ màu bên cốc
nước lọc trong veo. Đôi khi tôi bật cười nhìn những viên thuốc bọc đường, nó
vẫn đắng thế, chẳng ai uống thuốc được dễ dàng như ăn kẹo cả, tôi thấy một lời
phủ nhận ráo hoảnh của con người về sự thật. Sự thật là điều gì đó tàn nhẫn và
người ta không muốn chấp nhận. Nhưng tôi càng không muốn lừa dối bản thân, trái
tim tôi không bình thường như bao người may mắn khác, nó quá bé nhỏ vì chút sai
sót nào đó phải có của tạo hóa ngay từ khi sinh ra. Tôi cố đánh lừa cảm giác
của mình khi ở bên cậu, rằng tôi vẫn ổn, để lại được vui đùa, chạy loanh quanh
theo cậu khắp nơi. Nhưng tôi chẳng giấu được lâu. Những bước chạy nhiều lần
khiến tôi hụt hơi, tiếng gọi cậu có khi nghe giọng lạc đi. Đồ ngốc, mệt thì
phải nói ra chứ. Tớ có mệt gì đâu, cậu nói gì thế? Cậu nghĩ tớ là đứa ngốc sao?
Tớ khỏe thật mà, nhìn này... Và con bé hậu đậu là tôi ngã ngay trước mặt cậu,
vì dẫm lên dây giày, khó nhọc từng hơi thở không dám nhìn cậu, nước mắt trào ra
không tiếng động. Cậu cõng tôi cả quãng đường dài về nhà, không nói gì nhiều,
chỉ có khuôn mặt nhìn nghiêng lòa xòa xuống vài sợi tóc lộ ra vẻ lo lắng. Dưới
bầu trời mùa hạ, chẳng hiểu sao tôi lơ đãng nhìn mà không thấy mây trôi, hàng
cây hai bên đường nghiêng nghiêng đổ bóng dài trong nắng chiều, còn cả một
quãng đường xa phải đi, tôi gục đầu trên tấm lưng ướt nhòe. Hôm đó, gió mùa hạ
ngừng thổi vị khô nồng, ngưng đọng lại khoảnh khắc mong manh...
Cảm ơn cậu...an yên...
Có lẽ T. sẽ chẳng bao
giờ biết đâu, nhưng tôi đã muốn mãi là đứa trẻ ngoan, được cậu ở bên nhắc mình
phải làm gì là đúng, như cách cậu vẫn dịu dàng ngay cạnh, cùng tôi xuyên qua
những chếnh choáng mùa hạ. Như cách cậu với người tới trước đóng cửa xe, kéo
rèm xuống che cho tôi khỏi những tia nắng chiều trôi xiên khắp không gian.
Nhưng cậu đã chưa bao giờ chú ý đến, thứ tôi vô thức với tay đón lấy không phải
là cơn gió đầy bụi làm tôi phải cúi đầu ngăn tiếng ho khan khiến cậu lo lắng,
mà là những cánh hoa trắng nhỏ xíu bay tung ngược chiều gió nơi góc đường nào
đấy. Cậu không thấy sao, chúng đã ở đó, trắng muốt, tinh khôi, lạc lõng, rơi
xuống êm lạ lùng, như cái vẫy tay tràn ngập yêu thương mãi mãi không phai tàn,
như sự dựa dẫm đã kéo dài thành một thói quen không thể thay đổi trong trái tim
cô gái nhỏ. Nhưng cuối cùng, cái buông tay huyền bí thinh lặng mà tàn nhẫn đến
tuyệt vọng được dửng dưng mặc định sẵn ấy, nó tước đoạt đến những hạt bụi hạnh
phúc cuối cùng mà tớ cố níu giữ. Tớ muốn giữ vẹn nguyên những dao động của
chiếc lá khẽ rung trước gió, tớ muốn lưu lại những vệt nước mau khô trên mái
ngói đỏ, tớ muốn một lần nữa nhìn thấy hai chiếc bóng song song cùng bước,
trong những giấc mơ...
Khi tớ nói đó là lần
cuối cùng tớ thấy mình hạnh phúc, cậu có tin không? Ngày cuối cùng của mùa hạ
tuổi 18 đầy mộng mơ gánh theo bao ảo tưởng miên man nhớ, tôi đã tin mình hạnh
phúc. Vì một chiều biển lộng gió như vùi tan nước mắt...
Thả tay, một cánh hoa
sẽ bay đi.
Bay đi...
Nắm chặt tay, một cánh
hoa vẫn bay đi.
Vĩnh viễn...
*
* *
Có lẽ, cậu sẽ hiểu nỗi
chới với không mộng mị của một cánh hoa cố bay ngược trong cơn gió xoáy vô tình
hơn tớ, nhưng tớ có thể đoán, được mà. Có phải sự vội vã của nó cũng không quá
đáng sợ và sự tàn nhẫn đó thật ra cũng không quá đau? T. của tớ sẽ không hoảng
loạn đâu, vì cậu mạnh mẽ hơn những cánh hoa kia, rất nhiều, những cánh hoa
trắng bay ngang mép tuổi trẻ. Tớ biết, cậu đã bình thản chấp nhận như thể khép
mắt chẳng níu giữ trên từng ngón tay dài điều gì nữa, cậu để lại tuổi trẻ như
một vì sao băng đầy bụi sáng lướt qua những bóng mây vần vũ đêm không trăng.
Nhưng làm sao tớ có thể vờ như không hiểu, giây phút ấy cũng đầy tràn nuối
tiếc, nuối tiếc hơn cả nỗi mong chờ của tớ, lúc này, cứ dần dâng lên xuyên qua
từng ngày hạ còn vương vãi ở lại. Yêu thương thuần khiết, tuyệt đẹp trong tớ vỡ
vụn như cát biển đã khô quắt đi vì chờ đợi quá lâu một con sóng không bao giờ
còn vỗ nữa. Cậu biết không, vì hình như đã chẳng ai gọi đó là chia ly và sẽ
càng không phải là đổi thay... mà trong thoáng chốc nó đã xảy ra để rồi trở
thành một mất mát mãi mãi, một xa rời mãi mãi, thế nên tớ sẽ không nói vĩnh
biệt, tớ muốn chúng ta lại có thể tạm biệt như những cuộc gặp gỡ rồi một ngày
nào đó được bắt đầu lại, dù là ở nơi địa hạt trái tim không mở rộng, phất phơ
những điêu tàn niềm tin, vậy thôi cũng đủ. Hay ít ra, cậu cũng sẽ quay về cho
tớ ôm một lần mới phải chứ, một lần cuối thôi. Không được thật sao?
Mưa giông cuối hạ,
tưởng như bâng quơ cũng có thể nhìn thấy cả nỗi cô đơn hoang dại của những cơn
bão nhiệt đới u hoài cuồng loạn, cứ ghìm chặt nỗi đau vĩ đại của mình đằng sau
chấm mắt bình lặng ấy, để rồi cuốn tan theo bao mảnh vụn hạnh phúc thành nhúm
bọt biển chớp mắt là vỡ tung, có bao giờ tìm lại được đâu. Và sẽ chẳng ai ở lại
neo dừng chút tàn dư ký ức cuối cùng hư hao buông thõng trước lối về tương lai,
chẳng ai cả. Khi vầng dương mùa hạ nhẹ rơi trên tán cây màu bạc phía bên kia
bầu trời, ừ, nó sẽ khóc, từng giọt bi thương thấm vào mặt đất, như vỡ tung khô
nứt, như rệu rã hoang tàn, rồi lại ở trên cao mà quay đầu nhìn xuống tinh cầu
xanh chìm dần vào bóng tối ken dày, ngụp lặn trong biển nước mắt vô tận, khi mà
ở trong nước, chẳng ai còn nhìn thấy nước mắt bao giờ nữa. Ừ, chẳng ai... Và
tôi khóc, có mệt mỏi lắm không, sân bay chiều mưa trút nước chỉ mình cậu bên
chiếc vali to đùng, không nặng bằng giấc mơ tương lai mà gia đình gán lên vai
cậu. Khoảng không hoang hoải phía trên những ghềnh đá chênh vênh trơn trượt bám
đầy rêu của một vùng biển lạnh ngắt và xa xôi. Mùa hạ trên đại dương tưởng
chừng an lành bình lặng cũng vô thường run rẩy những con sóng ngầm trồi sụt
nhàn nhạt màu và những xoáy gió ảm đạm bám đầy hơi nước ẩm lạnh, vụt qua, quên
về. Cậu đã không kể cho tôi, không gì cả...
Và cậu rời xa tôi, lặng
lẽ, lặng lẽ ghê người...
“... ngày... tháng...
năm, một chiếc máy bay gặp sự cố khi bay qua vùng biển vì bất ngờ gặp thời tiết
xấu...”
Những mảng rêu hoen ố
buồn vì nắng, bong tróc nơi bờ tường cũ... bạc thếch xót xa ngày tàn hạ, rồi
mưa nhẹ nhàng cuốn trôi...
*
*
*
Những năm tháng sau này
thong dong lướt qua thế giới ngoài rèm cửa. Bình lặng, không vội vã. Rất dịu
dàng.
* *
Tôi đã yêu cậu bao lâu?
Tròn 8 năm...
Đến bao giờ tôi mới học
được cánh nắm giữ yêu thương ở lại bên mình? Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ học
được, và sẽ không còn cơ hội để có thể làm điều đó nữa...
Mùa hạ là nơi bắt đầu,
và cũng cuốn trôi theo vòng xoay cuối mùa, tất cả. Mùa hạ rơi, ở nơi giao lộ
mùa, tháng bảy, nắng điêu tàn sắp thay màu, mùa thu vừa nhón chân bước lặng lẽ
qua thềm. Tớ sẽ nói cho cậu, khi bầu trời trở nên xanh thẳm và cao vợi, khi lá
bắt đầu chuyển mình khẽ vàng trên cành, khi cánh đồng dài trĩu hạt còn lại cô
độc một mình sau vụ gặt, cậu có chắc là mùa yên bình không? Tớ từng yêu mùa
thu, nhưng tớ không thể nào rời xa mùa hạ, mùa của chúng ta. Vì trong không khí
còn thoáng mùi ẩm ướt, vì cái nóng vẫn cứ quấn quanh trong gió, và vì...
Cậu đã ở lại cùng mùa hạ
năm ấy, mãi mãi. Mãi mãi...
*
*
*
Mưa rào đầu hạ. Mưa
từng hạt đan vào trong nắng, tỏa sáng lung linh màu của ảo ảnh, là khi những kỷ
niệm từ quá khứ rơi trên vòm lá rồi tan đi mất dấu, vọng lên thinh lặng nỗi nhớ
đượm lãng quên từ phía sau màu lam của cầu vồng tháng sáu. Ngày ấy, cậu 18, và
cậu cứ ở cái tuổi tròn trĩnh ấy, trẻ mãi. Cùng với ký ức cuối cùng của tôi, về
cậu.
Mùa hạ là những chuyến
đi dài, bất tận...
T. xốc lại chiếc ba lô
to xụ trên vai, tay cầm lấy túi xách của tôi, không quay sang trách tôi đến
muộn giờ hẹn. Chúng tôi ngồi ở băng ghế vắng, chờ đợi chiếc xe bus đầu tiên
chạy trong ngày. Mặt trời vội vã xuất hiện rực rỡ dù chẳng ai chào đón nó vì
đương nhiên sẽ phải thức dậy sớm, sương đêm hình như quên mình không còn hiện
hữu, mặt đất khô cong, không khí oi nồng từ mới sáng. Cậu đi đôi giày xám đen
buộc gọn gàng dây trắng, còn đôi thể thao của tôi thì ngược lại, giày trắng và
dây đen. Bỏ qua vài chiếc xe sơn màu chói mắt, chúng tôi lên một chiếc xe nhỏ
xanh lá dịu dàng. Vì trong một lúc cao hứng nhìn ảnh đám bạn gửi về, tôi đã kéo
kéo tay áo cậu, vờ nũng nịu như một chú mèo con bảo cũng muốn đến một thành phố
biển như thế. Cứ tưởng cậu không để tâm, bao lâu rồi lời nói ấy tôi cũng đã
quên, vậy mà tối qua, cậu nhắn cho tôi một cái tin, rất muộn. Và giờ thì chúng
tôi ngồi bên nhau, đến một vùng biển xa lạ mà cậu chọn, hay ít ra là tôi vẫn tự
nhủ mình như thế. Cậu nhường chỗ ngồi duy nhất còn lại trên xe cho tôi, còn
mình thì đứng đấy cho đến khi vị khách đằng sau tôi bước xuống bên vệ đường. Ừ
thì chúng tôi vẫn cạnh nhau mà, chỉ là cách nhau một chiếc ghế thôi, đúng
không.
Nếu lúc đó, cậu biết tớ
nhìn chăm chú đến thế vào tấm kính xe bus trong suốt chỉ là để kiếm tìm bóng
cậu tựa đầu trên ghế đệm, mắt nhắm hiền lành phản chiếu sau khung cửa không
buông rèm tràn nắng lung linh, hòa với sắc trời thăm thẳm vô định, thì sao nhỉ?
Chắc cậu lại bảo tớ ngốc nghếch nữa thôi, ừ, tớ ngốc thật đấy, nhưng cậu biết
không, từ lúc đó, cái màu xanh làm bóng cậu nhòe đi ấy, nó sâu hun hút đến nỗi
tớ sợ, cái màu xanh ấy, nó ám hồn tớ, suốt đời...
Gió và nắng, sóng và
cát, những tiếng thì thầm xa xôi không thôi vọng lại từ đại dương bao la ngoài
kia. Tớ muốn giữ lại những thứ tuyệt đẹp ấy, cậu giúp tớ được không, T.? Nhưng
này, chỉ cậu biết thôi, lúc đó tớ không còn nhìn thấy đường chân trời nữa,
không còn bất cứ đường cắt nào cả, như tinh cầu nhỏ bằng pha lê biêng biếc xanh
trên bàn học cậu tặng tớ ấy, ừm, nhân dịp gì nhỉ? Sinh nhật tớ, có lẽ vậy. Tớ
nâng nó trên tay và ngước nhìn, tớ muốn ngăn cách thời gian bằng trong suốt
băng lạnh cứ xám dần lại mỗi ngày.
Biển mùa hạ năm đó, yên
bình, cậu có thấy?
Biển mùa hạ, trong vắt
đầy tĩnh lặng, dịu dàng ôm ấp bờ cát trắng, mặc nắng hanh hao khô nhanh cát ướt
khi những con sóng óng ánh bạc rút ra xa. Tôi để gió góp nhặt pha hơi muối
trong mái tóc dài bay tung, để nắng làm màu váy trắng sóng sánh chảy, nhưng
không thể đến gần biển hơn, vì cậu lo cho sức khỏe của tôi, chúng tôi cứ đi dọc
bãi biển như thế, lặng lẽ với suy nghĩ vẩn vơ. Cậu cầm giày giúp tôi trong khi
tôi mải miết nghịch cát, như một đứa trẻ, tôi vẫn là một đứa trẻ trước những
con sóng khó đoán xa bờ. Cái đứa nhút nhát là tôi toàn trốn dưới bóng mây lơ
đãng, làm bộ hòa nước mắt vào khoảng tối để chẳng thể nhớ mình đã từng được
hạnh phúc như thế nào. Nhưng T. luôn có cách của riêng mình, cậu đưa tôi giữ
một cuốn album mỏng không đầy đủ các trang, những bức ảnh tôi nằm trên cát mịn,
mỉm cười. Hay vu vơ nắm cát tung ngang tầm mắt. T. lôi từ ba lô ra chiếc máy
ảnh cũ lúc nào tôi cũng không hay nữa, nhưng vì cậu là người chụp nên tôi đã
chẳng thể có được, dù chỉ là một tấm hình, của cậu, hoặc thảng sẽ chỉ là hai
đôi giày màu tương phản đặt cạnh nhau, âm thầm, trống vắng. Có mùa hạ tràn vị
mặn, có những bọt nước vỡ tung trắng xóa, có cả tôi hạnh phúc trong khờ dại mà
đi qua ngày ấy. Bình thản và
Lê Mai Nhật Uyên -học sinh lớp 11 chuyên văn trường THCS Nguyễn Bỉnh Khiêm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét