Thân Yên Nguyễn
Chiều Sài Gòn mưa trắng phố phường, những cao ốc chọc trời
như mất hút sau màn mưa dày đặc. Con đường lênh loang nước, gió thổi ào ào từng
cơn vít những ngọn cây ven đường cong như cần câu được con cá lớn. Mình
tấp vội vào quán cà phê ven đường, tiếp mình là cô chủ quán trạc tuổi tứ tuần
vận bộ đồ bà ba xanh thẩm nở nụ cười hiền hậu:
- Anh uống gì ạ?
- Vâng, cho anh cà phê đen đá không đường em nhé.
Lát sau cô khệ nệ bưng khay ra có cả tách trà nóng và chiếc cốc nhỏ. Cô từ tốn
đặt xuống bàn rồi nói:
- Em mời ạ!
Ly cà phê bốc khói thơm nồng nàn như xua tan bầu không
khí ẩm mốc do cơn mưa buổi chiều mang lại. Mình buộc miệng khen:
- Rất cao nguyên.
Cô chủ quán ngồi đối diện tay áp vào má như dấu đi nỗi buồn
xa xăm.. Nghe thế, cô ấy thắc mắc:
- Anh nói rõ xem nào, cao nguyên nhưng vùng nào mới được?
Mình đáp lời cà phê chính hiệu Buôn Me còn cô chủ quán gốc
gác Pleiku. Cô chủ tròn xoe mắt ngạc nhiên pha thích thú:
- Sao anh biết giỏi vậy?
Mình đáp lời:
- Mùi thơm nồng nàn và vị đắng đặt trưng cà phê Buôn Mê thì
không lẫn vào đâu được. Còn cặp má hồng, đôi môi đỏ, đôi mắt ướt, mái tóc dài
đen nhánh thoạt trông như mới hấp dầu ấy thì đúng chất liệu “ còn chút gì
để nhớ” mà anh nghe qua tác giả là anh lính hào hoa ngày xưa còn gì. Anh đoán
trúng phóc rồi phải không?
Cô chủ cười duyên dáng gật đầu:
- Vâng, đúng vậy, em tên Vân, nhà ở đường Phan Đình Phùng
Phường Hoa Lư thành phố Pleiku.
Trời đột ngột dừng mưa, mình vội mở ví thanh toán tiền, cô chủ quán xua tay:
- Thôi, lần này em mời anh, lần sau em sẽ tính. Cứ xem như em trả thù lao buổi
nói chuyện ngắn ngủi đáng nhớ này vậy.
- Không được, mình bảo, em cứ tính tiền cà phê, còn khuyến mãi nụ cười có chiếc
răng khểnh kèm theo đôi lúm đồng tiền là quá đủ rồi.
Cô ấy che miệng cười :
- Mời anh cứ đến quán chơi, với riêng anh thì em khuyến mãi
nụ cười vô điều kiện. Nhớ đừng biệt tích như chim hoàng hạc ấy.
- Ấy chết, không dám đâu, vì nụ cười em là tài sản tinh thần của cả quốc gia mà!
- Ấy chết, không dám đâu, vì nụ cười em là tài sản tinh thần của cả quốc gia mà!
- Ơ, anh khéo ăn nói thật, chiều nay quả lắm bất ngờ. Này
nhé, bất ngờ trời mưa, bất ngờ anh đến, bất ngờ nhận ra xứ sở của em, bất ngờ
ra đi từ quán cà phê Bất Ngờ.
- Còn thiếu hai điểm bất ngờ nữa em ạ, mình muốn nấn ná
thêm, cà phê ngon bất ngờ, lúc cười em xinh đến bất ngờ.
Cô ấy cười duyên dáng bảo:
- Thế em thêm số 6 vào biển hiệu anh nhé.
- Ừ, cà phê 6 Bất Ngờ.
Chủ khách nhìn nhau cười, nụ cười dường như đồng cảm.- nụ
cười người xa xứ.
5-
2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét