Cảm ơn em Huỳnh Thị Hồng Vy. Chị lưu lại để làm kỷ niệm.
Bài
viết về chị Nguyễn Thị Bích Trâm – Giáo viên trường THCS Lê Quý Đôn, Phú Ninh
Tôi gặp chị lần đầu tiên cách đây chắc cũng gần 7 hay 8 năm gì đó, có
lẽ. Lần ấy, tôi được vinh dự đi tập huấn chuyên môn do Sở Giáo dục tổ chức tại
Trường THCS Kim Đồng, huyện Duy Xuyên. Ấn tượng đầu tiên về chị không phải là sự
xinh đẹp hay nổi bật mà là một sự dịu dàng. Dịu dàng từ trong ánh mắt, nụ cười,
trong cách chị nói trước mọi người khi phát biểu trước đám đông. Một nét không
thể quên nữa, ấy chính là mái tóc. Mái tóc dài, đen và óng mượt được chị buộc gọn
thả thành dòng chảy hết cả lưng ong. Cũng chính nhờ mái tóc ấy đã khiến tôi nhận
ra chị sau bốn năm gặp lại. Cũng rất tình cờ khi chuyển công tác, tôi lại về dạy
cùng trường với chị. Từ đó đến nay cũng đã bốn năm. Bốn năm trôi qua, tôi giờ
đã trở thành đồng nghiệp, người em thân thiết của chị. Có thể nói, với chị tôi
thật lòng ngưỡng mộ một con người toàn vẹn, giỏi giang, đảm đang, nhiệt thành
và hết lòng vì gia đình, vì công việc. Bên chị, học hỏi chị, quan sát chị nhiều
lúc tôi cứ liên tưởng đến một dòng sông lặng lẽ. Bởi chị không cuồng nhiệt,
không sôi nổi, không ồn ào mà cứ lặng lẽ…lặng lẽ như một dòng sông. Dòng sông lặng
lẽ ngày đêm dâng mình cho cây lúa tốt tươi, ruộng đồng xanh mướt. Còn dòng sông
– chị- ngày đêm miệt mài dành tất cả tâm tư, tình cảm, lo lắng cho học trò, cho
công việc và cho những người thân yêu trong gia đình.
Chị là một trong những giáo viên dạy Văn được nhiều người biết đến của ngành giáo dục
huyện Phú Ninh. Bao lứa học trò của chị giờ đã
trưởng thành, đã ra trường, làm việc này việc kia vẫn luôn nhắc về chị với
một lòng ngưỡng mộ chân thành. Chị giỏi
về chuyên môn, điều này ai cũng có thể nhận thấy. Không giỏi sao được khi chị
đã có 10 năm đạt danh hiệu Chiến sĩ thi đua cấp cơ sở. Đặc biệt, năm 2012,
chị được công nhận danh hiệu Chiến sĩ thi đua cấp Tỉnh, Bằng khen của Ủy ban
nhân dân tỉnh, và được Giám đốc sở giáo dục khen về thành tích xuất
sắc trong phong trào “Mỗi thầy cô giáo là tấm gương tự học và sáng
tạo” giai đoạn 2007 - 2012. Năm học 2014 - 2015, chị đạt giải nhất trong cuộc
thi giáo viên dạy giỏi cấp Tỉnh. Vậy mà, chị bảo: “Em ơi, nhận được
những bằng khen, danh hiệu cũng vui thật đó. Nhưng chị sẽ vui nhất là
nếu có những kết quả cao của học trò và được học trò luôn yêu thích giờ
dạy đó em. ”. Chị thường bắt đầu lời tâm tình với tôi : “ Em ơi”,
“Em nè” như vậy. Và tôi muốn nói với chị rằng học trò thì
em nào cũng kính mến chị- một cô giáo dạy Văn truyền lửa đam
mê. mà
lại rất thân thiện, vui tính nữa chứ!
Có làm việc cùng, tôi mới thấy
được sự tận tâm, tận tụy, miệt mài vì công việc của chị. Ai cũng bảo chị chăm.
Vâng! Chị chăm lắm. Đã nhận làm việc gì là chị làm hết sức. Bao nhiêu đêm chị
trằn trọc không ngủ. Bao nhiêu đêm chị mài mò trên chiếc máy tính. Có khi đến nửa
đêm về sáng mà chị vẫn chưa ngủ. Dấu
khó khăn đến mấy chị vẫn cố, tìm, làm cho bằng được. Bởi thế,việc gì mà đến
tay chị thì nhất định sẽ có kết quả tốt. Bao nhiêu việc, ấy vậy mà chị cứ vui vẻ
nhận lấy, vui vẻ làm việc. Không nề hà, không toan tính…Tôi thật sự thấy khâm
phục một con người năng nổ và nhiệt thành như thế.
Chị giỏi giang trong công việc, ấy là một
nhẽ. Chị yêu công việc bao nhiêu thì tình yêu dành cho gia đình cũng nhiều bấy
nhiêu. Với tôi, chị là người phụ nữ đảm
đang nhất mà tôi từng thấy. Tôi đã từng khóc khi đọc những vần thơ chị
viết về đứa con trai tội nghiêp: Mẹ chăm bẳm con thăm thẳm đợi chờ… / Trong nỗi
đau có niềm vui nho
nhỏ.,/ Con của mẹ đã biết cười, biết
khóc, / Biết ăn no, biết nũng nịu, đùa chơi...Nhà
có hai con, một gái, một trai. Cô con gái lớn học giỏi đã vào đại học.
Nhưng bất hạnh sao khi đứa con trai duy nhất của chị lại mắc bệnh từ lúc sơ
sinh. Em hay đau ốm quặt quẹo, em hay mè nheo khóc lóc…Đã 12 tuổi rồi mà chẳng
khác nào đứa trẻ lên ba. Chị dành tất cả tình thương yêu cho con. Chăm con, cho
con ăn, ru con ngủ, đưa đón con đi nhà trẻ …Với chị, đưa con trai dù tuổi
không còn nhỏ mãi là đứa con bé bỏng. Và chị muốn bù đắp những thiệt thòi
cho con. Tấm lòng người mẹ ấy mênh mông vô bờ.
Ngày Tết, chị làm bao nhiêu món. Tôi bảo:
- Sao chị không mua cho khỏe?
- Chị tự làm để con chị ăn cho
lành, mua ngoài chợ bẩn mà độc lắm em à!
Chị
cười. Tôi cũng cười mà thấy lòng hổ thẹn vì chẳng thể làm được như chị.
Bao nhiêu việc. Bận rộn là thế. Vất vả
là thế. Nhưng vẫn không thể làm mất đi tính vui vẻ, lạc quan và yêu đời nơi chị.
Chị cắm hoa, chị làm thơ, chị viết văn, thỉnh thoảng viết báo…Việc gì cũng
làm được. Hoa chị cắm thật đẹp mà ý nghĩa cũng thật nhiều. Tôi cứ như đứa trẻ,
tíu tít chạy theo chị rồi trầm trồ. Bởi tôi chẳng biết hoa cỏ gì cả. Đôi lúc
tôi nghĩ: “Chị từng được công đoàn Việt Nam công nhận danh
hiệu Phụ nữ hai giỏi thật đúng quả ”
Năm nay, chị đã gần cái tuổi 50.
Cái tuổi mà chị bảo là đã “chiều thu” ấy. Nhưng bên chị, tôi vẫn
cảm nhận được ngọn lửa yêu đời,
yêu nghề, lạc quan cư lan tỏa. Ngon lửa ấy đã nồng ấm trong những vần
thơ chị viết trong bài thơ Trang đời.
Dệt trang giáo án ước mơ
Mỗi ngày bục giảng sững sờ
dáng xưa?
Hoàng hôn
còn chút nắng thưa
Trang đời vẫn trẻ như chưa có chiều!
Chắc chắn, những trang thơ mang đầy tâm
huyết ấy cũng như những gì chị cống
hiến cho ngành giáo dục huyện nhà sẽ còn mãi. Con người chị, tính cách chị sẽ
khiến bao đồng nghiệp nhớ mãi. Và tôi – người em, người đồng nghiệp nhỏ của chị
cũng vẫn sẽ không bao giờ quên chị- một
người bạn lớn. Dòng sông ngoài kia vẫn lặng lẽ trôi, âm thầm đem nước và phù sa
tưới tắm cho ruộng đồng cây trái. Còn chị - một dòng sông lặng lẽ âm thầm, ngày
đêm dâng hết mình cho đời, cho người, cho những mầm non học trò… Chị vẫn đó, âm
thầm đợi ngày cây lá mà chị chăm đâm chồi, nảy lộc, ra hoa, kết trái,
Huỳnh Thị Hồng Vy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét