Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

331/ BẤT AN

 - Nhật Quỳnh

              

Ta chờ nhau
cuối con đường lá mục
đã lưng chừng xuân
lá vẫn rơi
nhọ nhem phố
nhọ nhem những khuôn mặt người

Nơi hành lang bỏ hoang
người đàn bà xách lồng đèn đỏ
nghêu ngao hát một khúc hát
rao bán linh hồn và thể xác

Vài ba đứa trẻ côi cút gầy gò
ôm nhau trong góc tối ẩm ướt
trằn trọc giữa giấc ngủ
chúng đã bị đời khước từ ngây thơ
nhập cuộc mưu sinh

Quán cóc nghiêng khi anh thợ hồ thất nghiệp tợp từng ngụm rượu
thi thoảng lại cất lên tiếng cười ai oán
anh hận đời
hận người
cuộc sống đã thắt nút trước anh
khi gã thầu xây dựng với khuôn mặt bê tong chai lì hơn vôi vữa quẳng cho anh
xấp tiền bé mọn

Tấm vé số ông lão mù bỗng nặng trĩu trên tay em
nặng hơn ngàn trang bản thảo…

Có những sự thật luôn cong vênh khi phố về đêm
giữa khoảng trống ánh đèn xanh- đỏ
có sự thật luôn làm ta bất an
như em đã bất an khi chờ anh cuối con đường bấp bênh tình ái
vẫn vẽ tô ánh mắt hạnh phúc
nét ngọt ngào lên khuôn mặt
kỳ vọng những giá trị tình yêu nở hoa cho đời sống mới
và ước mơ không thể lụi tàn
vậy mà
vẫn bất an!


NHẬT QUỲNH


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét