Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

212/ ĐA MANG



 
 
Thế là xa...
Gió lạc giọng hỏi những điều cắc cớ
Nắng vô tâm thả muôn ngàn lát vỡ
Nỗi buồn dài như sông...
Có những lúc em không hiểu nổi mình
Không hiểu tại sao hôm nay đất trời bất thường đến vậy
Và hình như...
Hình như có gì trỗi dậy
Nảy xanh mầm tương tư...
Em đã đằm mình vào đám lục bình biếc tươi kia
Giấu run rẩy suốt một chiều nắng mỏng
Anh làm sông cuộn khát khao thành sóng
Vây bủa lục bình em...
Có một bài thơ bất chợt ghé trong đêm
Đêm rộng lắm
Thơ mong manh quá đỗi...
Em xô lệch giữa điệp trùng dấu hỏi
Đa mang này tên anh...

Trần Mai Hường

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét