Thứ Sáu, 18 tháng 12, 2015

336.TRANG SỨC MÙA THU -(25-34)

 Nguyễn Tấn Ái


25.
 Ngày mưa em về ngang lối nhỏ
          anh hóa thành trẻ thơ nhặt nắng
          nhặt được sợi nắng còn thơm mùi tóc
          xa kia cuối con đường đã xa, thật xa…

          Nhớ hoài một con đường đã mời chân em qua
          nhớ hoài buổi lòng anh tiệc cưới
          ước chi thời gian không ngả màu và em không theo người về miền đất hứa
          thì lòng không run hoài trên một lối mưa xưa. 


26.
 Có một ngày trời nước thật trong
          trong suốt tâm hồn em tháng năm mắc cạn
          anh tặng em hòn sỏi phép màu ngủ quên dĩ vãng
          em đem về làm trang sức mùa thu

          Có một ngày mùa thu thật trong
          trong như tâm hồn anh ngây ngô tiệc cưới
          em cô dâu ngàn đời mong đợi
          tan trong anh như huyền diệu tình đầu

         27.
Như giọt sương đi hoang tự mây trời
          như cọng cỏ xanh mịn màng mặt đất
          anh đốt nến lên mừng sinh nhật
          ơi sinh nhật muộn màng xa xót bao nhiêu
          nhìn sâu đáy mắt người anh nói: anh yêu!
         
         28.
Anh giữ cho người khoảng trong trẻo bình yên
          cho ngủ quên bao nỗi niềm đắng chát
          tin đi em rằng dẫu nhiều mất mát
          em hãy còn anh như dấu hỏi tình khờ!

29.
 Em như cánh chim khát bầu trời cao rộng
          không chịu nhốt mình trong khu vườn nhỏ
          mà anh cứ muốn đưa em về căn nhà xưa đó
          có bờ tre góc vườn cây mít ríu rít tiếng chim kêu.
  
30.
Cuối con đường ấy hoang vắng thế
          sao không về với tình anh mênh mông?
          tih tih tin nhắn chiều đến trễ
          lang bạt nơi đâu chấm nhỏ bụi hồng?


31.
 Cũng cơn gió chiều thổi suốt nhà anh nhà em
          qua khu vườn không cổng ngõ
          mang theo cả bao lời khi say!
          chiều nay, ôi chiều nay
          gió lạc trong mộng mỵ
          tiếng khóc nào vương vấn
          một thuở trần gian hẹp
          không còn em
          đời như một vết roi!

         
        32.
Hốt một trời yêu thả vào biển nhớ
          dài như một con đường
          tan như một thẳm sâu
          ước chi là ngày xưa
          ước chi mãi tình đầu
          để giọng cười em không lẩn vào quá khứ
          thả bóng mình ngã lênh loang lữ thứ
          yêu rồi phải không?

         
33.
Có không căn nhà xưa em thiêng liêng như vừng ánh sáng?
          có không dòng suối mùa xuân ngày anh uống cạn?
          có không ngày em di dân đày đọa hình hài?

          Nhặt hòn sỏi ném vào lòng suối
          lòng suối cạn
          ném vào dĩ vãng
          dĩ vãng đui mù
          anh âm u hát lời cỏ dại
          phía bên kia thời gian là trẻ thơ!

          Chợt nghe cánh mùa về chấp chới
          thả bóng diều lên bầu mơ ước
          đôi mắt ai đắm cả màu chiều

          Vập vào ngày cằn ngất ngư ly rượu đắng
          say như giã từ dĩ vãng
          như dạo ấy học làm người lớn cười vang nỗi đau.

         

34.
Lời tạ từ rớt trên đường phố
          bên những bước chân vô tình
          chiếc lá xa mùa thu
          như lời thơ lặng thinh
          thăm thẳm con đường dắt tay nỗi nhớ
          góc nao hạ vàng mắt ngóng chờ nhau?

         









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét