Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016

463/ HAI TÁC PHẨM DỰ THI CỦA LÊ NGUYỄN MAI LINH.

                                         

                                   Biển đảo mùa thu 


       Tác phẩm đạt giải B - Trại sáng tác Văn học thiếu nhi các tỉnh thành phía nam năm 2016 với chủ đề “Biển, đảo trong trái tim em”


                   
                                   
                                 Thấm thoắt mấy mùa thu đi qua
                           Nơi đây mẹ già ngóng chờ con nhỏ
                           Con biết không con hàng bàng trước ngõ
                           Đã bao lần thay áo đượm màu sân
                           Cái quả thơm ngon hạt cơm béo ngậy
                          Thương con ở vùng đảo xa xôi ấy
                           Mẹ biết con thèm, con nhớ biết bao
                           Hãy yên chí con trai bé nhỏ
                           Nơi đây mẹ vun trồng chăm sóc nó
                           Dẫu thời gian tóc mẹ đã bạc phơ
                           Mắt mẹ đượm buồn, giọt lệ thấm áo
                           Mong sao mẹ con ta đoàn tụ
                           Chỉ một ngày một ngày thôi con ơi!!

                          Mẹ biết:
                          Nơi xa xôi biển đảo của tổ quốc
                          Có hình hài máu mủ mẹ yêu thương
                          Ngày qua ngày lặng mình giữa sóng biển
                          Tóc hóa vàng, da ngăm rám nắng
                          Có sao đâu con trai của mẹ
                         Tổ quốc yên bình thắm một màu xanh
                          Nơi đảo xa vang tiếng gọi trong lành
                          Con thủy chung với một miền đất mẹ.
                    
                         Ở biển đảo có nghe thiên nhiên gọi
                         Gió thủ thỉ sóng thì thầm tai con
                         Đàn hải âu bay lượn giữa trăng tròn
                         Thấy chị Hằng khép mình cười e ngại.

                         Khi ngọn lửa thắp trên ngọn nến xanh ấy
                         Hãy nhìn về muôn dặm phía xa xa
                         Lẫn trong màu nước xanh ngọc ngà
                         Có nụ cười, ánh mắt mẹ già luôn dõi

                         Ở nơi ấy
                        Biển đảo là lòng mẹ
                        Bầu trời vòng tay cha
                        Khẩu súng là những món quà
                        Biết chăng…
                        Cánh diều no gió nhớ người lính biển

                        Ngày ra đi không một chút bàng hoàng
                        Nhịp đập trái tim đập cùng nhịp sóng
                        Mẹ tự hào con trai bé bỏng
                        Thông minh, dũng cảm, kiên trì
                        Hãy, luôn là lính ngã nhào sóng gió
                         Mẹ, hàng bàng mãi dõi theo con.
                                                     
                                                  Lê Nguyễn Mai Linh Lớp 8/1 THCS Lê Qúy Đôn-Phú Ninh

                                                 

                                          Giấc mơ biển cả.

            “Đây Trường Sa, kia Hoàng Sa ngàn bão tố phong ba ta vượt qua vượt qua….mắt e nhìn theo  con tàu đi xa mãi, giữa nơi biển khơi đang nở rộ ngàn bông hoa san hô..”. Gió hây hẩy. Biển ru bằng những đợt sóng rào rạt. Những đốm sao lung linh như muôn vàn hạt kim cương nạm trên bầu trời của mặt biển yên bình. Tiếng hát và giai điệu trữ tình quen thuộc ấy  lại cất lên trong đêm thanh tĩnh. Tôi lại thèm ăn một củ khoai lang đất cát, một bát mì Quảng do chính tay mẹ nấu, thèm được bắt còng cùng lũ bạn, thèm được gặp một người.  Nhớ.
                                           *              *
                                                   *
           Cái làng chài cằn cỗi đầy nắng gió - làng chài ven biển Tam Thanh..”   Ngày ấy… Tuổi thơ tôi ngụp lặn với biển cả. Mẹ tôi - da đen láng vì làm muối để có tiền lo cho từng bữa ăn của chúng tôi. Ba tôi thì đi biển cả tháng mới về. Cả nhà tôi sống nhờ biển. Ở miền quê chỉ có cát vàng, biển xanh bao phủ, chúng tôi chẳng bao giờ được biết đến công viên, đồ chơi điện tử như bọn trẻ thành phố. Nhưng đời nào tôi buồn về việc đó bởi tôi tự hào hơn ai hết về cái tuổi thơ mộc mạc, bình dị. Bạn của tôi là một đám trạc  tuổi tôi, da ngăm đen, tóc cháy nắng. Con Hà, thằng Tí, thằng Tam và cả  cô bạn  Hoa đáng yêu nữa. Chúng tôi là bạn thân của nhau từ thuở biết bò, chơi với nhau, gắn kết với nhau như hình với bóng.
           Sau những buổi đến trường, chúng tôi thi nhau bằng cua bắng còng rồi có thể hòa mình vào dòng nước mát, từng gợn sóng trắng xóa nô đùa đập vào bờ quấn vào chân chúng tôi như hòa vào cuộc chơi lí thú. Trong đám chúng tôi, thắng Tí là người bơi giỏi nhất, nó thường nằm thả mình trên mặt biển như tấm đệm xanh êm êm... nhìn bầu trời. Tôi thích lắm, tôi thèm được như nó, một chút hứng thú với biển của tôi bắt đầu từ đây. Từ đấy tôi quyết tâm học bơi, hễ thấy bóng ba là tôi lại nhảy lên, ôm chặt cổ, vòi ba phải dạy tôi bơi. Và rồi  tôi bơi rất giỏi.
           Vào một buổi sáng đẹp trời. Chúng tôi rủ nhau ra biển tắm. Những làn sóng vỗ nhẹ vào bờ.Chẳng hiểu lũ bạn, hễ ra biển là nhảy “tùm” xuống nước ngay, còn tôi cứ từ từ, từ từ. Nước vuốt ve bàn chân ấm áp, thoải mái đến kì lạ. Cát dưới chân tôi cứ xoắn xoắn, tôi cảm giác như mình đang chạy, đang tiến tới chân trời phía xa, nơi mà ba tôi và các bác đang ngày đêm đánh bắt. Gió hiu hiu. Tôi choàng mình ngã xuống mặt biển êm ả, biển thì thầm tai tôi nhưng chả rõ nói gì, tôi thầm nghĩ là “chào buối sáng, anh bạn”. Đắm mình trong lòng bạn biển không được bao lâu. Chợt.. “Cứu tui với..!! Mấy người ơi cứu tui với..có ai không cứu cháu..!!!...Hượn ơi…” Tiếng kêu cứu, ai kêu cứu thế kia. Hoa, giọng nói đó là của Hoa. Tôi đứng  phắt dậy, nhìn xung quanh hét lớn “ Hoa, bà ở đâu????” Không hiểu sao lúc này chân tay tôi run lẩy bẩy. Nếu..nếu như biển cướp đi người bạn “quan trọng” của tôi thì…thì. Lũ bạn tôi cũng cuống cuồng lên, con Hà chạy tán loạn tìm, thằng Tí bơi ra phía ngoài kia, còn thằng Tam chạy đi gọi người lớn. Còn tôi, có lẽ mặt tái nhợt. Rối bời. Tôi cố lấy bình tĩnh, chợt thoáng thấy một cánh tay giơ lên. Không nghĩ ngợi gì, tôi phóng mình, bơi thật nhanh, chưa bao giờ tôi thấy mình bơi nhanh đến vậy. Tôi ngỡ như biển đẩy tôi, tiếp sức cho tôi. Vài giây sau tôi tới được và dìu Hoa vào bờ. Cũng may bọn tôi được dạy sơ cứu kĩ vì ở với nước nên Hoa Sữa cũng ko bị sao. Khi tỉnh lại, Hoa  khóc rồi lại cười. Chả hiểu sao lồng ngực tôi cứ đập thình thịch, nụ cười ấy, đôi mắt ấy chạm tới tim tôi. Rất nhẹ.
         Đêm hôm đó tôi không thể chợp mắt, mọi cảm xúc cứ bồn chồn khó tả. Ánh mắt cảm ơn đen láy của cái Hoa làm tôi không thở được.  Thế là tôi trốn nhà lẻn ra bờ biển. Lòng tôi nhẹ hơn. Tôi mắc bệnh “nghiện” biển, lúc nào cũng vậy. Hít thở hơi ấm mặn mà, tâm sự với biển rộng mênh mông. Biển như lẳng lặng lắng nghe, chốc chốc lại thầm thì trò chuyện. Lần này, tôi có hơi giận nhưng thầm cảm ơn biển đã mang đến cho tôi “một sự cảm nắng” tuyệt vời!
           Từ lần xảy ra tai nạn, lũ bạn ít thân với biển hơn. Tôi biết biển buồn lắm, biển đâu cố ý làm Hoa bị như vầy, đúng không? Đám bạn tôi, có lẽ chúng đã quá quen với việc nhìn thấy vỏ sò, ốc, cá..v..vv... Chúng ăn uống cũng thấy biển, học tập, vui chơi cũng thấy biển và cho đến lúc ngả mình trong chiếc chăn  ấm áp cũng rì rào sóng vỗ bên tai. Có thể, đôi lúc chúng cảm thấy chán nhưng riêng tôi thì không. Bởi biển chứa  như cuốn sổ nhật kí lưu giữ tuổi thơ tôi và chỉ có biển mới biết tình cảm tôi dành cho một người bạn...
           Tình yêu tôi dành cho biển gắn với niềm mong chờ ba tôi đi biển xa về. Cứ mỗi lần ba ra khơi, ngày nào tôi cũng nhớ và rất nhớ ba.  Tôi thầm mong cho sóng emm biển lặn ba đi về được nhiều cá mực. Vui nhất là những lúc vừa  cắp sách về tới nhà, tôi thoáng thấy con thuyền đang tiến về làng tôi. Tôi chạy quanh khắp làng, reo hò, thông báo ầm ĩ. Lũ trẻ chúng tôi chạy hết ra đứng vẫy tay, gọi lớn: “ Ba..Ba…baaaaa…”. Ba của chúng tôi đã về. Tôi nhìn thấy ba mình.. ba đã về “Mẹ ơi! Ba về rồi”..tôi kêu to. Tôi gọi mà lòng vui không tả xiếc. Ba vừa xuống thuyền, tôi nhảy vồ tới ôm ba, ôm chặt đến nổi ba không thở được.  Nhưng rồi ba lại đi đánh bắt. Có lần tôi nằng nặc đòi đi theo và ba không đồng ý vì sợ tôi không chịu nỗi chuyến đi dài ngày. Thế là tôi giận, tôi khóc, tôi bỏ cả ăn, cứ ủ rủ, tôi ra biển. Biển hiền hòa như chia sẻ cùng tôi mơ ước khám phá... Bỗng, một bàn tay chạm vào vai tôi “đi thôi con”. Giọng ba tôi đấy ư? Ba vừa bảo tôi đi cùng đấy ư?” tôi nhảy cẩng lên “yeahhh” một tiếng thật vang. Biển vỗ một làn sóng mạnh tung tóe như vui mừng cùng tôi.
        Chuyến đi cùng ba bắt đầu trong ánh mắt thèm thuồng của lũ bạn. Tôi ở với biển từ nhỏ, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được chồng chềnh trên biển. Con thuyền nhỏ trôi giữa đại dương mênh mông, bạn biển thật rộng và giờ tôi đang ở trong lòng bạn ấy. Tôi ngồi ở mui thuyền, nhìn quan cảnh. Ồ..những đàn hải âu tung cánh chao đảo khắp nơi, những chú cá nhảy tung,vẫy đuôi rồi lặng xuống biển. Chiếc thuyền rẽ nhánh nước biển, những làn nước trắng cuộn mình như đang nâng lấy con thuyền ba  tôi. Và  phía xa xa.. “ Đó là gì hả ba?”- tôi hỏi. “ Đó là nơi canh gác của các chú lính hải quân con à..”. Lính hải quân, tôi cứ nghĩ mãi ba chữ đó, tôi nhìn chằm chằm vào tòa tháp cao..mãi..không thôi.
           Màn đêm dần dần buông xuống, như gần trước mắt ông mặt trời dần xuống biển hệt ngọn nến sắp cháy hết.  Trời tối dần, tối dần, Chỉ còn những đốm sao lung linh đáy nước.  Ba gọi tôi vào ăn tối. Bữa ăn đầu tiên của tôi trên chiếc thuyền.   “Ầm” có gì đó va mạnh vào thuyền. Con thuyền rùng mình như sắp vỡ. Tôi hoảng sợ. Hình như con thuyền chạy nhanh hơn. Tôi nghe thấy tiếng la hét: "Bọn Tàu khựa" .  Tôi ngồi thu mình, qua khoảng hở của bong tàu tôi thấy lờ mờ  một chiếc tàu to như con chó sói khổng lồ đang hăng máu. Và rồi con thuyền  của ba tôi đã bị hỏng vì vết đâm lúc nãy. Tôi run chân, đứng bất động. Ba trấn an và mặc áo phao cho tôi, ba cố để chặn nước tràn vào thuyền. Tôi khẩn cầu, tôi chắp tay khẩn cầu bạn biển cho con thuyền của ba tôi được bình an. Nhưng không, con thuyền của tôi và ba đang chìm, từ từ. Ba phát tín hiệu cầu cứu, nhưng cái ý nghĩ non nớt, dại dột rằng mình sẽ chết cứ lẩn quẩn mãi trong đầu tôi. Trời đất quanh tôi tối sầm lại, thằng con trai dám đương mình cứu bạn giờ đang ôm chầm ba nó, khóc.. Tôi không khóc to, khóc ré.. tôi nấc lên, có lẽ v́ quá sợ đến nổi khóc không ra tiếng. “Thật là..Hượn dũng cảm của ba đâu rồi”- Ba tôi mỉm cười như không có gì xảy ra. Thế là tôi cố, rất cố gắng để bình tĩnh nhưng còn thuyền vẫn cứ chìm. Lúc tôi tuyệt vọng nhất, là lúc mà tôi nghĩ ba con tôi sẽ ra ði không lời từ biệt với mẹ và chị Hiên ở nhà. Rồi mẹ và chị tôi sẽ khóc ðến phát ngất, mẹ tôi sẽ ðau buồn mà ðổ bệnh mất vì bà rất yếu, chị tôi sẽ không được đi học vì thiếu thu nhập. Hix.. rồi lũ bạn sẽ nhớ tôi, và cả Hoa Sữa..tôi chỉ muốn hét lên đến mức bạn ấy có thể nghe được rằng “Tớ thích cậu. Thật đấy!” . Nước ngập dần, nếu không nhờ áo phao thì tôi đã chìm. Ba nâng tôi lên, ông bám vào cạnh cao của thuyền chờ cứu. Mắt ba đượm buồn, tôi nghĩ ba rất lo nhưng vì không muốn tôi tuyệt vọng nên ba ra vẻ vui, mỉm cười hiền từ. Có lẽ ba đã uống vài ngụm nýớc vì cố bảo vệ tôi. Lúc này, tôi mới thấm thía câu nói của Jack Baxter “Trên đời này có bao nhiêu chiếc lá thì bằng ngàn nấy lần cha yêu con”. Tôi vừa sợ biển nhưng cũng thầm cảm ơn vì biển đã cho tôi cảm nhận được tình cha, hằng ngày tôi lì lợm, tôi không nghe lời, nhưng lần này nếu may mắn thoát chết, tôi sẽ nghe lời ba mẹ, sẽ chăm học, không để ba mẹ buồn vì tôi nữa”. Tôi xin hứa, chỉ mong sao bạn biển nghe được nỗi lòng và cho ba con tôi được sống. Tôi cố sức bơi nhưng cũng đuối sức, mắt dần nhắm lại. Ba cứ nảy mạnh thân tôi rằng tôi không được bỏ cuộc. “Ba ơi,  con yêu ba”. Một ý nghĩ khác chợt chiếm lấy tâm trí tôi “tôi không được gặp lại bạn ấy ư ”.  Cứ ngỡ đây là câu nói cuối cùng của tôi, mắt dần khép lại,…Đột nhiên  một tia sáng lóe lên, ánh đèn rọi vào mắt tôi. “Cứu hộ ư ?” Tôi chỉ kịp nhoẻn miệng cười rồi chìm vào giấc ngủ..
       Lúc tỉnh lại, xung quanh tôi là những chú cảnh sát biển và các bác ngư dân trên thuyền của ba tôi. Ba tôi rất khỏe, ba cười với tôi, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt đen sạm nắng gió. “Tôi đang ở nơi làm việc của các chú lính hải quân mà tôi đã được thấy từ xa đây sao, tôi vui lắm, tôi vui không tả xiết.. Đúng là trong cái rủi có cái may mà”- tôi thầm cười. Tôi cố mở mắt to để nhìn, các chú cảnh sát biển. Ôi các chú trông hiền hậu mà  dũng cảm lạ kì. Ba tôi bảo các chú đã rất vất vả, đuổi bọn Tàu khựa và cứu ba con tôi. Ôi! Những chú lính hải quân. Tôi muốn ôm chầm các chú. Tôi thầm cảm ơn biển, cảm ơn các chú! Tôi yêu những con cá tươi ngon, yêu những ng chuyến ra khơi,yêu những người ngư dân bám biển và giờ đây tôi  yêu người lính biển!
        Tôi và ba trở về trong sự mong mỏi của tất cả mọi người, đặc biệt là mẹ và chị Hiên. Cả nhà tôi ôm nhau, mẹ tôi khóc, mẹ mắng tôi. Mẹ bảo sẽ không cho ba con tôi đi đánh bắt nữa. Nhưng nói là vậy thôi, không đánh bắt thì nhà tôi lấy gì mà sống, mà còn phải bám biển nữa chứ, không thì bọn Tàu khựa thêm lộng hành.         . Ôi tôi muốn làm chú cảnh sát biển thông minh, dũng cảm, kiên trì cứu giúp mọi người, bảo vệ biển đảo quê hương, đất nước..
         Ngày chúng tôi phải đi, phải rời xa  ngôi làng để vào  thành phố để học đại học .Tôi không hiểu nổi cảm xúc của mình, có gì đó bồi hồi, xốn xang không muốn rời,   Mẹ và chị tôi cứ khóc hoài, ba nắm chặt tay tôi nhìn tôi thật lâu . Còn Hoa, tôi bạn nhìn tôi với ánh mắt đen láy kì lạ. Tim tôi đập bất thường.
                                              
                                                        *
                                                 *              *
            Giờ đây, tôi đã là chàng cảnh sát biển.
         Trời đêm đầu tháng tám, trăng như chiếc lá vàng đang trôi giữa dòng sông sao. Ánh sáng bàng bạc dát lên mặt biển những đừơng vân lấp lánh. Bất giác, tôi nhớ những đêm trăng cùng lũ bạn tìm còng. Đứng trên đảo nhìn ra biển khơi mênh mông, hình bóng quê nhà lại về trong nỗi nhớ! Bãi cát sóng xô mỗi sáng mỗi chiều. Tôi như tưởng tượng thấy hình dáng của cha tôi, mẹ tôi, chị tôi, của lũ bạn tôi ngày bé. Hoa của tôi giờ đã là cô giáo! Vẫn ánh mắt ấy, vẫn nụ cười ấy, nhưng giờ đã xinh xắn hơn xưa rất nhiều rồi. Hoa vẫn đợi ngày tôi về đất liền ….
        
          Tôi nhìn ra phía xa, nơi đường chân trời giờ như sợi chỉ mảnh. Tôi biết, khi bức màn đêm này được vén lên, thì ánh bình minh sẽ hé sáng chào ngày mới. Biển cả quê hương sẽ sáng chói dưới ánh mặt trời rực rỡ sớm mai. Những con thuyền này trở về…. Những con thuyền khác sẽ ra khơi. Cuộc sống cứ tiếp nối….  Dân quê tôi vẫn sẽ muôn đời bám biển. …Tôi sẽ luôn nhìn thấy ba tôi đứng trên mũi thuyền vẩy tay chào với  nụ cười tươi tắn nhất . 

                      Lê Nguyễn Mai Linh  Lớp 8/1 trường THCS Lê Qúy Đôn -Phú Ninh 



1 nhận xét:

  1. hay quá bạn ơi. Tuy bạn ko đẹp nhưng viết bài rất hay. -_-

    Trả lờiXóa