Em không yêu các giờ văn của tôi
bởi thời đại đã làm em nhàm chán
bởi thời đại đã làm em phiêu lãng
Nhưng tôi tin rằng nếu em đến với tôi
cảm nhận và yêu thương những lời tôi giảng
sẽ trân trọng những đám mây lãng đãng
trân trọng phút giây được học làm người
Điểm chín điểm mười
không phải là điều tôi mong em vươn tới
không phải là điều tôi mong em vươn tới
Những giờ văn làm tôi chới với…
Lẽ nào tôi thành cái máy truyền tải văn chương
Em cũng khát khao được đến giảng đường như tôi từng đến
Em cũng yêu tôi như bao người đã từng yêu
Nhưng em
ơi! Em có biết một điều?
Muốn yêu ai trước tiên phải yêu những gì mình đã có
Em phải yêu từ ước mơ bé nhỏ
Trong đó có ước mơ được học làm người
Em hãy đến với tôi
hãy yêu giờ văn của tôi dù chưa trôi chảy
em có biết chăng
tôi đã cháy hết mình trên bục giảng sáng nay
Tôi đã lặng tìm bao nẻo văn chương
để gửi đến em những lời yêu thương
như tôi đã từng yêu cuộc sống.
để làm nên những điều trong mộng
cho hồn em là cõi thần tiên
Và tôi đã gặp em nơi chốn ấy dịu hiền.
( Tặng các học
trò nhỏ của tôi – Cô Đoàn Thị Nhung)
yêu nghề yêu văn và khao khát truyền cho đàn em cái tình yêu ấy nên đầy những trăn trở ...
Trả lờiXóathích thật khi đọc câu thơ: "em có biết chăng
tôi đã cháy hết mình trên bục giảng sáng nay..."