133/ ĐONG ĐƯA NỖI BUỒN
Thời gian là chiếc võng đưa
Đời ta nhân quả vẫn chưa thoát trần
Gió ru rồi để dần dần
Cho ta thiêm thiếp mặn nồng làm chi ?
Tóc xanh một thuở đã qua
Bao giờ tóc bạc làm quà ...tặng nhau
Trở về tìm bến sông sâu
Con đò thuở ấy còn đâu đợi mình
Trắng tay ta đứng : Nơi đây
Chờ lim dim dại, vô tình buông rơi
Nghìn xưa vẫn một chữ Tình
Ta thì ta cứ một mình lênh đênh
Thời gian như chiếc võng đưa
Nỗi buồn làm đám mây mưa kiếp trần
Và ta cứ thế dần dần
Một lần mơ thực, một lần mất đi ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét