Nắng nhỏ giọt, mưa thành dòng
lệ
Mùa đông ê chề
Hạ khát cháy da
Khi người đàn bà làm thơ
Cái thực giữa đời thường
thành giấc mơ tiềm thức
Và bốn mùa rạo rực
Nỗi yêu thương một kiếp con
người
Khi người đàn bà làm thơ
Cái lem luốc bị đá văng giữa
những trò đời nghịch lí
Những tầm thường ích kỉ
Thành tiếng cười chua cay
Khi người đàn bà làm thơ
Đa đoan từ nét bút
Xé toang hủ tục
Khinh khi bất bình đẳng con
người
Khi người đàn bà làm thơ
Có biết bao người vừa cười
vừa khóc
Khóc vì bão lòng được nói hộ
tự bao giờ
Cười vì coi thường lẽ tự
nhiên
Khi người đàn bà làm thơ
Cái điên trong lòng tự cháy
Thiêu rụi những tơ lòng gấp
gãy
Đốt rực những mảnh ghép cuộc
đời
Khi người đàn bà làm thơ
Âu cũng là định mệnh
Thơ tự nói những gì khao khát
Cái thực giữa cơn mơ
Lo thay...người đàn bà ...làm
thơ
Xuân Giang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét