Chẳng buổi chiều nào như buổi chiều
nay
Mây bay về Suối Đá
Thắp trên lưng đèo vạt nắng vàng
óng ả
Một ngày chầm chậm chiều Tam Dân
Ai xui lòng nên buâng khuâng
Dòng nước ban chiều vẫn còn vương sắc nắng
Những dòng kênh như lối dài vô tận
Hi vọng con người trăm nhánh vươn xa
Tôi lặng nhìn mặt đất thêm hoa
buổi chiều đẹp như bàn tay cô giáo
hương mùa xuân không phaỉ vàng sắc áo
trên cánh cải ngồng con bướm đậu quên bay
Ai đi xa còn nhớ mãi bàn tay
Chiến trường thức đêm dài em không
ngủ
Viên phân trắng như tình đời ấp ủ
Dòng chữ lăn vào chiều sâu quê hương
Cuộc sồng mỗi ngày thêm thân thương
thành hạnh phúc trong tâm hồn cô giáo
em gieo hạt và mơ về mùa gặt
mối nhánh lúa vàng như mỗi tin yêu
Khăn quàng bay một sắc lửa sớm chiều
Cháy mãi trong em tiếng mùa xuân đó
em bắt nhịp cầu cho trăm bước nhỏ
từ chiếc trông đồng đến khoảng trời xa
Từ hơi ấm mẹ cha đồng lúa chín quê
nhà
Tổ quốc sẽ thêm muôn vì sao sáng
Theo bước cha ông đứa lên rừng xuống biển
đứa lên tận trời nói chuyện với quê hương
Hi vọng lan theo từng tiếng trống trường
Viên phấn trắng vẽ đường ra phía trước
Yêu học trò nghĩa là yêu nứơc
Rất giản đơn như mỗi việc em làm
Tôi làm sao quên được chiều Tam Dân
Rời bục giảng em quẩy gàu tưới nước
Luống caỉ vườn rau một màu xanh mượt
Theo bàn tay em trời đất đã vào xuân.
Nguyễn Tấn Sĩ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét