Nhặt trăng
Thuyền thơ thả bến
Tây Hồ
Mây vơ vẩn gió
hững hờ đợi ai
Tôi là một kẻ
quăng chài
Buông câu để kéo
một vài ý thơ
Tôi là một kẻ ngẩn
ngơ
Bỏ nhà bỏ cửa lên
chờ vầng trăng
Một năm có mấy đêm
rằm
Một đời có được
vầng trăng riêng mình
Biết ai là khách
chung tình
Lên Hồ Tây để cho
mình có ta
Chú cuội ngồi gốc
cây đa
Còn tôi nhặt ánh
trăng tà làm thơ
Mảnh thời gian
Chiếc lá chỉ sống
có mùa
Nắng chỉ gay gắt
quá trưa thì tàn
Ta ngồi vặt mảnh
thời gian
Đếm từng con kiến
chạy ngang bờ tường
Ngày không anh
Anh thông minh anh
cũng chẳng biết đâu
Cái ngày ấy thật
là lạnh lẽo
Cơn gió cuối mùa
mỏi mệt
Ngăn em không đến
được cùng anh
Chỉ nỗi nhớ quẩn
quanh
Thít chặt lại cả
niềm mong ước
Anh từng trải anh
cũng không biết được
Cái ngày ấy không
anh
Nỗi nhớ thì hiền
lành
Cách ngăn như bóng
đêm bít lối
Anh có về trong
tầm với tay em
Ngưỡng cửa
Bên kia ngưỡng cửa
là thiên đường
Bên này ngưỡng cửa
là ước vọng
Em dựa vào bên này
biển sóng
Nghe tiếng mình dồn
dập niềm yêu
Ngưỡng cửa đơn sơ
đến vô hình
Nhón khẽ bước vượt
qua ngăn cách
Bên kia có anh- em sợ
Thiên đường hay địa ngục
Chưa kịp yêu đã chịu đoạ đày
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét