46.
Yêu em
trời xanh cũng diệu vợi ưu tư
và nắng, cái nắng nào cũng thành nắng
quái
dịu dàng sao nỗi đau bước chân thơ
dại…
Yêu em
mưa mùa hạ buồn tênh gõ lênh loang tâm
hồn đòi gió
phố dắt linh hồn đi lạc
Ngày nắng đổi màu
ngày biết em chơi trò cút bắt
ta buồn tái tê.
Lối tắt lại đi về
không em mà sao không thấy lang thang
hết đau một cơn mưa
hết đau một ngày gió
hết buồn một đời sông
như thể sự sắp đặt từ sáng thế
Chợt thèm một hữu thể
chợt ước gì mình biết đau cơn đau ngày
xưa!
47.
Ngày vắng một cơn gió
ngày vắng một lao xao
bình yên như bao điều không đợi.
Thèm một bước chân rập rình
hú hù cười như trẻ nhỏ.
Ngày vắng cơn gió
tâm hồn thành tê thấp
Những bước chân khập khiễng đi về cõi riêng
cỏ đã xanh rồi đâu đó là em!
48.
Khát đến cháy lòng một tiếng chim kêu
chờ hoài ban mai sao không đến
Khát đến cháy lòng một ly rượu đắng
bờ môi khô khốc buổi tạ từ
Khát nguồn suối mát chảy ngang đời gần
như gió thoảng
so le từ nghìn kiếp hình như
Vốc đầy tay màn đêm trong vắt
trải trên lối nhỏ em
về
Trượt
chân dúi mặt vào hoang tưởng
dài một đường tình dẫn vào cơn mê…
Tóc em một thời che kín hoàng hôn
chăng mờ tỏ cho đường làng nghiêng ngã
bước em đi trên lối về sỏi đá
nghe đâu tim đau như lá trở mình
49 .Dáng em ngày nay như kẻ phụ tình
sau lần áo giấu bao nhiêu tội lỗi
dáng ai ngày nay như hờn như dỗi
mong mưa quê nhà xóa chuyện ngày xưa…
50.
Lời chưa gió bay đã cầm nỗi cô đơn
đi về phía không tri kỷ
đêm khuếch âm tiếng ngày mộng mị
cạn vầng trăng đáy cốc chạm mình.
51.
Gió suốt một triền sông từ độ em
dợm bước sang ngang
ta cầm nỗi riêng ngày mới lớn
xếp vào đâu cho gọn nỗi buồn?
cạn ly quán nào không thiếu nữ?
Nguyễn Tấn Ái
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét