Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

74/ TỰ TÌNH

   
    Cảm ơn trời đất hữu tình 
    Cho thuyền cập bến cho mình gặp nhau. 

    Mười  mấy năm nghĩa nặng tình sâu 

   Tình chồng ,nghĩa vợ bên nhau vui buồn 
   Dẫu có lúc giận hờn vô cớ 
   Trách mông lung cho hả dạ thế mà  
   Anh lặng lẽ khiến lòng em ấm lại 
   Con ốm đau em lại vắng nhà luôn 
   Anh làm ba  rồi lại làm cả mẹ 
   Chẳng thở than-chẳng trách chẳng hờn 
   Không so bì tính toán thiệt hơn 
   Bởi anh hiểu vì em là cô giáo 
   Của tuổi thơ đâu chỉ của riêng mình.

   Anh  chính là ngọn nến lung linh 

   Không sáng  chói  hào quang rực rỡ 
   Nhưng với em đó là duyên nợ 
   Cả cuộc đời muối mặn gừng cay.



  Huỳnh Thị Nhất -Trường THCS Nguyễn Văn Trỗi 
   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét