Hương cau là gió vợi vời
Hoa cau
thầm lặng đất trời tơ duyên.
Như
cây có đất, bến thuyền có nhau.
Đời là
một bóng chim câu
Non xanh nước bạc kiếp sau có còn ...
Còn đâu
má ửng môi son
Tóc mây , gió
rối mỏi mòn dáng xưa.
Còn chăng
cái nắng cái mưa
Ngọt ngào chiu chắt sớm trưa dịu dàng.
Nhưng mà đâu đủ đoan trang
Công
dung ngôn hạnh giỏi giang như ngừơi.
Có chăng đằm thắm chẳng vơi
Trái tim sống trọn những lời yêu thương
Biển sâu con sóng vô thường
Lời ru thấp thoáng con đường mây bay.
Hiểu rằng gừng mặn muối
cay
Chữ duyên,chữ nợ mà say chữ tình.
Bích Trâm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét