Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

100/ NỢ DUYÊN


Em tìm lại trong em một nụ cười
Đã tắt lịm từ khi người vội đến,
rồi vội đi khi tình yêu định mệnh
Ở lại trong em giây phút không ngờ

Em một mình choàng tỉnh giữa cơn mơ
Anh xa vắng chẳng xanh trời mùa hạ
Hàng thông già đứng phơi sương buồn bã
Chòm mây chiều lay lắt chẳng buồn trôi

Tình chúng mình còn lại phút này thôi.
dòng thư viết gửi đi không tin nhận
Em lưu lại khoảnh khắc mình hụt hẩng
Vẫn còn anh sao lại mất nhau rồi

Đến rồi đi để lại phút đơn côi
Biết hôm nay em không cần ngày đó...
Biết nghìn trùng xa, em không gặp gỡ
Biết sẽ mất nhau em sẽ chẳng nợ duyên. 


                                     
Xuân Giang 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét