Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012

92. NGƯỜI TỪ TRĂM NĂM


        Người bộ hành trú mưa trước một căn nhà gỗ. Mưa to quá. Anh tự nhiên lại thấy thoải mái trong lòng. Trời sẽ mưa ít nhất nữa tiếng. Anh có ít nhất nửa tiếng để tạm quên những tất bật trong ngày. Nhìn mưa rơi cũng hay… dịu mát. Lâu quá rồi anh không nghỉ ngơi. Dựa lưng vào cánh gỗ, chợt anh giật mình. Cánh cổng này này quen quá. Ừ đúng rồi, cách đây lâu lắm, hơn năm năm rồi, anh có vô tình ghé đây. Cũng trú mưa. Thời anh còn lang thang khắp nơi kiếm sống. Anh cũng chưa từng vào trong căn nhà, chỉ nhìn qua cửa sổ. Sao tự nhiên bây giờ anh thấy như căn nhà xưa ấy thân quen quá. Đã thay đổi nhiều, chắc chắn hơn, tươi mới và hạnh phúc. Anh nghĩ thế. Nhưng vẫn có một cánh cửa hé mở, anh chợt soi mói. Mình lại tò mò rồi. 
       Nhìn qua cánh cửa cũ ấy anh chợt thấy một góc vườn và không tin vào mắt. Một cái cốc cũ màu xanh da trời bên một bụi hoa tím nhạt mà cô bé trong nhà gọi là hoa thạch thảo. Chợt tràn về giọt mưa năm xưa. Cô gái trong nhà đã mang cho anh nước ấm trong chiếc cốc màu xanh, cho chàng khách bộ hành ướt mưa. Ấm áp trong lòng ngày ấy. Góc nhỏ ấy chắc dành cho mình, anh chợt trở nên ích kỷ. Không phải đâu, chắc vì chiếc cốc đẹp nên cô bé vẫn giữ để trang trí cho góc vườn hoa cô yêu. Anh còn nhớ là đã cám ơn cô và hỏi bụi hoa góc vườn là hoa gì, xong còn khen chiếc cốc rất đẹp. Không phải loại ly rẻ tiền ngoài chợ hay loại ly pha lê đắt tiền vô hồn hay bán trong siêu thị. Là màu men xanh mộc mạc ấm góc cửa sổ mà cô với tay mời khách 

        Sáng nay vẫn gốc hoa tím, vẫn chiếc cốc xanh màu da trời. Ngày xưa anh lang thang trên đường lập nghiệp, đâu dám xin phép bước qua cánh cổng. Lỡ đâu người ta nghĩ mình là kẻ gian. Dù anh đã rất muốn lại gần góc vườn xinh xắn. Anh còn dám nói với cô rằng màu xanh này mà đặt cạnh hoa màu tím thì đẹp quá em ạ. Đó là một lần hiếm hoi mà anh thật sự thích hoa. 
         Hôm nay anh nhìn cũng không có vóc dáng kẻ gian, anh cười thầm. Bảnh hơn mà, đã có chút gọi là "sự nghiệp" cái mà mấy người bạn ở quê miền Trung gọi là "mi làm được rồi". Nhưng anh lại không dám gõ cửa. Biết có ai không mà gõ. Mà có nên không, lan man quá. Chợt cảm giác có ai đó trong căn nhà cũng đang nhìn về góc vườn. Anh lập tức đứng lên, muốn làm cái gì đó mà anh cũng không biết… 
       Bất giác, đôi chân anh lại quay đi. Thôi, ai đó trong căn nhà cũng sẽ đi, anh nghĩ vậy. Mưa tạnh rồi, họ sẽ đi "công chuyện" thôi, nói kiểu Sài Gòn. Anh tự đùa để đủ dũng cảm bước đi. 
        Sao lạ quá, hôm nay mưa Sài Gòn không ngưng hẳn mà vẫn còn bay bay. Vài giọt mảnh trên áo người khách bộ hành. Hạt nhỏ nhưng có khi sẽ làm đầy chiếc cốc cô ấy để ở góc vườn hoa thạch thảo, nước trong cốc sẽ ấm không? anh nghĩ vu vơ. Mưa ấm quá thế này thì chắc là cốc cũng sẽ ấm.

 Nguyễn Ngọc Toàn Hội

1 nhận xét:

  1. Gọi đây là một truyện ngắn hay một đoản văn đều được.
    Những trang viết đầy chất thơ, đọc tưởng như kết cấu chuyện lỏng lẻo nhưng thật ra cách cấu tứ khá lạ, có cái riêng . Tác giả đã thể hiện được dòng cảm xúc miên man kết nối trong mạch chuyện từ quá khứ đến hiện tại.
    Tuy không có cốt truyện rõ nhưng tác giả đã khéo dẫn dắt người đọc vào một câu chuyện.
    Lối viết trong sáng, có cái riêng ẩn chứa triển vọng của một cây bút tiềm năng.
    Người đọc chờ đợi tác giả sẽ có nhiều sáng tác mới.

    Trả lờiXóa